Diệp Chi Hằng ra lệnh điều tôi đến chi nhánh ở nơi khác.
"Ngày nào cũng dính lấy bên cạnh, đúng là hơi phiền thật."
Anh ta nói với người khác như vậy.
Sự thất vọng tích tụ bấy lâu nay, đến khoảnh khắc này đã lên đến đỉnh điểm.
Tôi bỗng muốn buông tha cho chính mình.
Tuân theo lệnh điều động, tôi lặng lẽ rời đi.
Khi đã quen với cuộc sống một mình nơi đất khách, Diệp Chi Hằng lại không biết chán, thường xuyên chạy đến chỗ tôi.
Anh nói, thì ra nhớ một người lại là cảm giác như thế này.
Chị dâu chê tôi là người nhà quê, ra ngoài thì nói tôi là giúp việc của nhà chị ta.
Thấy con gái tôi ăn sầu riêng, chị ta lao tới tát ngay một cái.
"Mày là con nghèo hèn, lấy đâu ra tiền mua sầu riêng?"
"Chắc chắn là mẹ mày ăn trộm tiền của tao."
Rồi vừa khóc lóc vừa làm loạn, đòi đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà.
Nhưng chị ta đâu biết, căn biệt thự mà chị ta vẫn ở bấy lâu nay, là của tôi.
Kỷ niệm bảy năm ngày cưới, chồng tôi nắm tay con gái của người giúp việc trong nhà, nói với tôi rằng cô ấy đã mang thai, đứa bé là của anh ta.
Gương mặt anh ta mang theo chút áy náy, nhưng không nhiều.
“Chúng ta ly hôn đi!”
“Tân Tân có thai rồi, cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học, cuộc đời tươi đẹp chỉ mới bắt đầu. Anh không thể để người khác chỉ trỏ bàn tán sau lưng cô ấy, nhất định phải cho cô ấy một danh phận.”
Tôi tát cho cô ta một cái, nghiến răng hỏi: “Tại sao chứ? Trên đời này thiếu gì đàn ông?”
Cô gái ấy đỏ bừng mặt, nhưng giọng nói không hề e dè: “Chị à, gia đình chị đã giúp đỡ em suốt bao năm qua, em rất biết ơn. Nhưng tình yêu vốn là ích kỷ, em không thể vì lòng biết ơn mà từ bỏ tình cảm của mình.”
“Huống hồ, chị và anh Dịch đã kết hôn nhiều năm mà vẫn chưa có con. Anh ấy có một sản nghiệp lớn như vậy, chẳng lẽ có thể không có người kế thừa sao?”
Tôi bật cười lạnh lùng.
Nếu cô ta thích nhặt rác đến vậy, tôi cũng sẵn sàng tác thành.
Chỉ là sản nghiệp này, đứa bé trong bụng cô ta chưa chắc đã đủ tư cách để thừa kế.
Vừa sinh xong, vừa được đẩy ra khỏi phòng sinh, chồng tôi đã nói muốn bàn với tôi một chuyện.
“Con là do em muốn sinh, sau này tự em chăm.”
“Đừng lúc nào cũng trông chờ vào người khác, mẹ anh cũng đâu có nợ gì em.”
Tôi gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Thế là, sau khi ở cữ xong, tôi bế con về nhà bố mẹ ruột.
Bố mẹ vui vẻ đón lấy đứa bé.
“Từ giờ con theo họ nhà mình, nhập hộ khẩu nhà mình!”
“Nhà mình có người nối dõi rồi!”
Ta khắc chồng.
Bất cứ ai bàn chuyện cưới xin với ta đều gặp đại họa.
Vậy mà cha ta lại vui mừng khôn xiết.
Ông ấy gả ta cho kẻ thù không đội trời chung của mình – Tể tướng Bùi Chi Hằng.
Kết quả, eo thon của gian thần ấy hóa thành lưỡi dao đoạt mệnh, từng nhát từng nhát đều muốn lấy mạng ta.
Hắn ép ta vào góc giường, giọng khàn khàn nói:
"Những kẻ từng đính hôn với nàng trước đây… đều là do vi phu âm thầm trừ khử đấy."
Giang Yến Chu bất ngờ ngã từ cầu thang xuống, mất đi ký ức vài năm gần đây.
Tôi vội vã chạy đến phòng bệnh, vừa đến nơi thì nghe thấy anh ấy kích động hét lên:
“Làm sao con có thể kết hôn với một người phụ nữ quen qua buổi xem mặt được chứ? Ba, ba đang lừa con phải không?”
Cuộc hôn nhân này mới chỉ kéo dài nửa năm, xem ra sắp tan vỡ rồi.
Tôi thầm nghĩ.
Chỉ là, vừa ló mặt ngoài cửa phòng bệnh, Giang Yến Chu – người đã mất trí nhớ – ngẩng đầu nhìn về phía tôi, hơi thở chợt khựng lại:
“Ba, ba có tin vào tình yêu sét đánh không?”
Ca p/h/ẫ/u t/h/u/ậ/t ghép tim của Thẩm Từ thành công, thì tôi – chỉ cách một bức tường – đã qua đời vì ung thư não.
Anh ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết trái tim phù hợp hoàn hảo với mình đó là của tôi.
Bốn năm sau, Thẩm Từ – người đàn ông sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ – trở về nước tham dự buổi họp lớp cùng với một cô bạn gái xinh đẹp.
Sau vài ly rượu, anh đột ngột lên tiếng—
“Phương Nhiễm sao không đến?”