Ngày đại hôn, ta cùng một nữ tử chốn thanh lâu bị đánh tráo kiệu hoa.
Lúc phát hiện có điều bất ổn, vừa muốn vén khăn voan, trước mắt bỗng hiện ra hàng loạt dòng chữ kỳ quái:
【Nữ phụ á/c đ/ộ/c còn chưa biết kiệu hoa là do nam chính cố ý đổi đâu nhỉ!】
【Ta thấy nàng cũng thật đáng thương, vốn dĩ nên là thế tử phi phủ hầu gia, thế nhưng vị hôn phu lại vì người trong lòng mà tráo kiệu, khiến nàng trở thành thê tử của một thương nhân.】
【Đừng vội thương hại nàng, nam nữ chính đã động phòng, vậy mà nàng còn ép nam chính đưa nữ chính về lại thanh lâu. Nam chính không chịu, nàng liền điên cuồng báo thù, thật sự đ/ộ/c á/c!】
【Đáng đời! Nàng chắc hẳn không ngờ được, nữ chính thực ra là công chúa thất lạc của hoàng đế. Chính nàng ép bức, lại vô tình giúp bọn họ nhận nhau, cuối cùng còn khiến cả nhà mình chịu họa d/i/ệ/t môn!】
Ta nhướng mày—Công chúa lưu lạc dân gian?
Hay lắm, hiện tại, thân phận này là của ta!
Ngày thứ hai sau khi kết hôn với sếp tổng, cô đồng nghiệp "trà xanh" liền mang một chiếc nhẫn cưới y hệt.
Tất cả mọi người đều tưởng người kết hôn với sếp chính là cô ta.
Có một ngày, cô ta làm mất nhẫn, tìm thấy trong túi xách của tôi.
"Thẩm Du, dù cô có ghen tị với tôi cũng không cần làm ra chuyện này chứ?"
Tôi chỉ hỏi: "Nhẫn của cô cũng khắc chữ 'SY' sao?" (Thẩm Du (Shen Yu))
Đây là năm thứ mười tôi qua đời.
Hứa Tùy gục ngã dưới n ò n g s ú n g của cảnh sát chống m a i t h ú y, cảnh tượng bi thảm hệt như khi tôi bị anh ta g i ế c năm xưa.
Bầu trời sớm mai, mây đỏ như m á o.
Anh ta siết chặt bức ảnh của tôi trong tay, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, nơi khóe miệng trào m/á/u, thì thào gọi tên tôi: "Miên Miên..."
---
Ta thay thế đích tỷ, gả cho vị Nhiếp Chính Vương khét tiếng tàn bạo.
Đêm tân hôn, hỉ khăn bị vén lên, ta sợ đến mức mặt cắt không còn giọt m/á/u.
Hắn nhướng đôi mắt sắc bén, đưa tay nâng cằm ta, giọng điệu chậm rãi mà nguy hiểm:
"Nghe nói phu nhân ba năm trước từng mắc trọng bệnh, từ đó câm lặng, nhưng chí ít cũng có thể phát ra vài tiếng mơ hồ, đúng không?"
Ta vội vàng "ừm ừm" hai tiếng.
Hắn bỗng bật cười, cúi đầu hôn ta, giọng nói trầm thấp, mập mờ:
"Vậy cũng đủ rồi."