10.
Trước buổi họp báo, thành phố tổ chức một hội thảo thương mại và tôi vui vẻ nhận lời tham dự.
Vừa bước vào, tôi đã thấy Trì Thương đang được phóng viên phỏng vấn.
Mấy tháng không gặp, anh ta gầy đi trông thấy, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, cả người mang dáng vẻ tiều tụy, mệt mỏi.
Phóng viên hỏi:
“Về việc phần lớn nghệ sĩ dưới trướng Trì thị rời bỏ công ty, Trì tiên sinh có biết nguyên nhân là gì không?”
Trì Thương cười nhạt, mang theo chút bất lực:
“Người ta muốn tìm cơ hội tốt hơn cũng không có gì sai. Trì thị tuy có chút tiếng tăm trong ngành, nhưng so với những công ty lớn thì vẫn còn kém xa. Tôi không trách họ, chỉ hy vọng họ đạt được điều mình mong muốn.”
Bề ngoài có vẻ độ lượng, nhưng lời nói thì ẩn ý đầy gai nhọn.
Công ty lớn hơn — chẳng phải đang ám chỉ Tây thị sao?
Phóng viên nhạy bén lập tức hỏi tiếp:
“Trì tiên sinh thật lòng bao dung. Nhưng giới truyền thông đang lan truyền rằng anh và tiểu thư Tây chia tay không mấy êm đẹp, dẫn đến việc công ty bị nhắm vào. Anh nghĩ sao về chuyện này?”
Trì Thương khẽ cười, ánh mắt chan chứa tình cảm:
“Nguyệt Nguyệt vẫn còn trẻ, tính tình có phần trẻ con. Tôi thật lòng yêu cô ấy, chỉ hy vọng cô ấy có thể quay về bên tôi.”
Tôi bị đẩy vào thế tấn công, bị xem như người cay nghiệt, ra tay trả thù tình cũ không tiếc thủ đoạn, còn anh ta thì đóng vai người đàn ông nhẫn nhịn, bao dung, si tình.
Tôi bật cười lạnh một tiếng, bước thẳng lên, giọng nói lạnh lẽo như băng:
“Quay về bên anh để tiếp tục xem anh và ‘em gái tốt’ của mình âu yếm tình tứ sao?”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi, ống kính truyền hình cũng xoay lại.
Hôm nay tôi mặc một chiếc váy dài màu đỏ rực rỡ, thần thái chói sáng, quyến rũ đến lóa mắt.
So với bộ dạng tàn tạ của Trì Thương, tôi càng nổi bật bao nhiêu thì anh ta lại càng chật vật bấy nhiêu.
Tôi liếc anh ta một cái.
Sắc mặt Trì Thương cứng đờ, rõ ràng không ngờ tôi dám đến giữa làn sóng dư luận đang công kích mình.
Phóng viên thi nhau đặt câu hỏi.
Tôi nở nụ cười nhạt, giọng nói rõ ràng:
“Người đã bỏ lại tôi giữa lễ đính hôn để qua đêm với ‘em gái tốt’ của mình — chẳng phải chính là Trì đại tình thánh đó sao?”
Ánh mắt Trì Thương dịu lại, anh ta thở dài:
“Nguyệt Nguyệt, anh đã giải thích rồi. Hôm đó chỉ là hiểu lầm. Mạnh Kỳ bị viêm dạ dày cấp, ở đây lại không ai thân thích, em đừng giận dỗi nữa, được không?”
Tôi làm bộ chợt hiểu ra, gật đầu khẽ “ồ” một tiếng, cười càng tươi hơn:
“Hiểu rồi. Mạnh Kỳ ở đây cũng năm sáu năm rồi nhỉ? Không bạn bè, không trợ lý, ngoài anh ra chẳng còn ai quen biết, nhất định phải là người đang tổ chức lễ đính hôn mới được đến chăm sóc cơ đấy.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Trì Thương cứng lại, tái xanh tái tím.
“Nguyệt Nguyệt—”
Tôi đột ngột tiến lên, từng chữ từng lời như dao cứa:
“Từ giờ, đừng để cái tên tôi thốt ra từ miệng anh nữa. Nghe bẩn, nghe thối.
Còn nữa, anh thật nghĩ mấy trò mèo giữa anh và Mạnh Kỳ có thể lật đổ tôi sao?
Nằm mơ đi!”
Nói xong, tôi nhìn về phía hàng ghế phóng viên, giọng dõng dạc:
“Tám giờ tối nay, tôi sẽ tổ chức buổi họp báo để làm sáng tỏ tất cả.
Mong mọi người đến chứng kiến.”
Dứt lời, tôi xoay người rời đi.
Trò hề này, đã đến lúc hạ màn.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.