17.
Tôi chộp lấy áo khoác, lao ra khỏi phòng
Giờ này, chắc anh vẫn còn ở phòng thiết kế.
Thang máy mãi không đến, tôi xoay người bước vào lối thoát hiểm.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, tôi khựng lại.
Tiêu Chỉ Hàn đang đứng đó, dường như cũng đang chuẩn bị lên lầu.
Chúng tôi đối mặt nhau nơi chiếu nghỉ cầu thang, ánh đèn dịu dàng phủ lên gương mặt anh.
Anh vẫn dịu dàng, như ngọc, hệt lần đầu tôi gặp anh trong thư viện năm nào.
Chỉ là trong mắt anh, có thêm thứ cảm xúc tôi không thể đọc hiểu.
“Tần Nguyệt.” Anh lên tiếng, giọng rất nhẹ, “Anh muốn nói với em, anh đồng ý.”
“Đồng ý gì?” Tim tôi như siết lại.
“Đồng ý giữ mối quan hệ như hiện tại.” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng điệu bình thản, “Nếu em cần, anh có thể chỉ là sự an ủi thoáng qua của em.”
Tôi nhìn anh, bất chợt mắt đỏ hoe.
“Em không đồng ý.” Tôi bước lên một bước.
Anh hơi sững người.
“Chúng ta hãy bắt đầu lại đi.” Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, “Làm lại từ đầu.”
Không còn là học trò và thầy giáo, chỉ là Tần Nguyệt và Tiêu Chỉ Hàn.
Ánh mắt anh khẽ dao động, sau một thoáng im lặng, khóe môi hiện lên nụ cười dịu dàng.
“Tần Nguyệt.” Anh chậm rãi tiến lại gần, giọng trầm ấm, “Chúc mừng em tốt nghiệp.”
Tôi khựng lại.
Đây là lời anh chưa kịp nói năm năm trước.
“Anh rất thích em,” anh chăm chú nhìn tôi, từng chữ rõ ràng, “Anh có thể theo đuổi em không?”
Đèn nơi cầu thang mờ ảo, nhưng ánh sáng ấy đủ để soi rõ đôi mắt sâu thẳm của anh.
Thì ra, thầm yêu chưa từng là độc thoại của riêng một người.
Chỉ là chúng tôi đã lãng phí những tháng năm đẹp nhất trong do dự.
“Được.” Tôi gật đầu.
Anh dang tay ôm tôi vào lòng, lần này, tôi không còn né tránh.
Chúng tôi còn cả năm năm để bù đắp cho nhau.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.