Chương 3

3.

Ba giờ sáng, tôi đứng trong phòng thiết kế của tòa nhà Cố Thị, đầu ngón tay khẽ lướt qua từng tác phẩm.

Mỗi món đều là tâm huyết của tôi, nhưng từ nay sẽ không còn mang tên tôi nữa.

Màn hình phát ra ánh sáng yếu ớt trong bóng tối.

Tôi lần lượt xóa đi từng bản thiết kế, như thể đang tự tay chôn vùi năm năm tuổi trẻ của mình.

Chín giờ, tôi đúng hẹn đứng trước cửa phòng 1601.

Qua lớp kính mờ, có thể thấy Lâm Nhược Hinh đã ở bên trong, chuẩn bị phỏng vấn tôi.

“Tần Nguyệt.”

Cố Cảnh Thâm không biết đã đứng sau tôi từ lúc nào.

Tôi xoay người, đưa đơn từ chức cho anh: “Tổng giám đốc Cố, đây là đơn xin nghỉ việc của tôi.”

Anh liếc qua, ngừng lại đôi chút, rồi ngẩng đầu nhìn tôi: “Em thật sự muốn đi?”

“Trợ lý của cô Lâm?”

Tôi khẽ cười, “Tổng giám đốc Cố nghĩ tôi có được cái vinh hạnh đó sao?”

Tôi xoay người, bước về phía thang máy.

“Cô ấy cứ thế mà đi thật à?”

Sau lưng vang lên tiếng ông Lưu, giọng to như chuông, “Không ngăn lại à?”

“Một tuần thôi.”

Giọng Cố Cảnh Thâm vẫn lạnh nhạt như thường,

“Chờ cô ta nhận ra không có tài nguyên từ Cố Thị, đến một trợ lý thiết kế cũng chẳng làm nổi, tự khắc sẽ quay lại.”

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau