1.
Ngày Tạ Vô Trần phi thăng, cả thôn Lý gia đều kéo đến chúc mừng.
Ngưỡng cửa nhà ta sắp bị giẫm nát, đến mức Đại Hoàng nằm rạp ngoài cửa cũng không dám kêu một tiếng.
“Châu Châu thật có phúc, năm xưa nhặt được tiên nhân Tạ, bọn ta còn cười nàng ngốc nghếch nữa cơ.”
Khi ta còn đang c/h/ế/t lặng trước loan xa kim quang lấp lánh của tiên nhân, thì Tạ Vô Trần đang cao ngạo nhìn ta:
“Sư tôn nói, ngươi có ơn với ta. Tiên nhân nói một là một, ngươi muốn gì, ta đều đáp ứng.”
Trong năm năm nhặt được Tạ Vô Trần, ngày nào ta cũng mong chàng chịu cưới ta làm chồng.
Chàng luyện kiếm, ta cày cấy.
Chàng tu hành, ta kiếm tiền.
Chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể lay động được lòng Tạ Vô Trần.
Tạ Vô Trần không thích ta, chàng chỉ thích tiểu sư muội thông minh của mình – Thi Vũ.
Tiểu sư muội Thi Vũ vừa thông minh lại xinh đẹp.
Một chiêu kiếm quyết, Tạ Vô Trần chỉ dạy một lần nàng đã hiểu.
Còn ta, len lén luyện mười mấy lần, cũng chỉ có thể ném gạo cho gà xa hơn một chút.
Rốt cuộc lại bị Tạ Vô Trần và Thi Vũ bắt gặp, Thi Vũ che miệng cười đến chảy cả nước mắt.
Tạ Vô Trần ghét nhất người n/g/u d/ố/t, chàng nhíu mày:
“Lý Châu Châu, ngươi không có căn cơ, đừng uổng phí công sức.”
“Sư huynh, phàm nhân thọ mệnh ngắn ngủi, một đời chỉ như chớp mắt.” Thi Vũ khuyên chàng, “Làm vợ chồng một kiếp với họ đối với tiên nhân chúng ta cũng chỉ như thoáng qua, sẽ không làm lỡ việc phong ấn Thao Thiết đâu.”
Sắc mặt Tạ Vô Trần rất khó coi.
Chàng sợ ta sẽ cầu chàng ở lại bên ta, cùng ta sống trọn một kiếp.
Lúc này chàng y phục phiêu dật, cao quý lạnh lùng.
Chút nào cũng không giống Tạ Vô Trần năm xưa thân tàn chỉ còn một hơi thở, phải để ta từng muỗng từng muỗng đút cháo nuôi sống.
Tiên nhân Tạ, vĩnh viễn không thể trở thành phu quân của Lý Châu Châu nữa rồi.
Vậy thì ta cũng không dây dưa với chàng nữa.
Ta nghĩ ngợi một chút, bế lấy Đại Hoàng:
“Ngươi trị khỏi bệnh cho Đại Hoàng, thì coi như hết nợ ta.”
Tạ Vô Trần ngẩn người, nhưng nhanh chóng hiểu ra đây là một cuộc trao đổi có lợi.
Chàng vung tay một cái, Đại Hoàng nhịn ăn ba ngày lăn một vòng, rồi líu ríu chạy đi ăn đồ thừa trong chậu.
Thi Vũ vui mừng kéo vạt áo chàng:
“Sư huynh, tiền duyên đã dứt, chúng ta mau về phục mệnh.”
Tạ Vô Trần quay đầu nhìn ta một cái, ánh mắt phức tạp.
Tiên nhân đi rồi, mây trời nơi chân trời cũng tan biến trong chớp mắt.
Người đến chúc mừng thở dài, vừa rút lui vừa lén nhét lại lễ vật mang đến:
“Châu Châu thật là ngốc, tiên nhân một lời hứa, nàng lại dùng để cứu một con chó.”
Ta níu lấy bà mối Triệu cũng đang định rời đi:
“Dì Triệu, giúp con một việc với.”
“Việc gì?”
“Giúp con tìm một nam nhân.” Ta rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Phải đẹp mà an phận, giàu có rồi cũng không ruồng rẫy vợ con.”
Bà mối Triệu dở khóc dở cười, liên tục xua tay:
“Ta nào dám giúp con tìm, chẳng phải tiên nhân Tạ sẽ giáng một đạo lôi đánh c/h/ế/t ta sao?”
Ta thở dài, có hơi hối hận vì đã cứu Đại Hoàng.
Biết vậy thì đã nhờ Tạ Vô Trần tìm cho ta một phu quân rồi.