7.
Ta và Thẩm Đồng Quang sắp thành thân rồi.
Không giống như Tạ Vô Trần, làm chuyện đó một cách lén lút giấu giếm.
Chữ của Thẩm Đồng Quang đẹp lắm, hắn đích thân viết thiệp mời, gửi đến khắp thôn Lý gia.
Tay Thẩm Đồng Quang rất khéo, hắn tự mình cắt chữ hỷ, dán đầy nhà, ngay cả ổ chó của Đại Hoàng cũng có.
Hắn còn chu đáo vô cùng, sợ người của tửu quán không cẩn thận, bèn thuê xe bò cùng ta đến tận nơi chở rượu về.
Trời thu mát mẻ dễ chịu, xe bò đi chậm, nhưng ta và hắn cũng chẳng vội.
Trên đường đi, Thẩm Đồng Quang hái một đóa hoa cúc nhỏ, cài lên tóc ta.
Mấy chum rượu trên xe va vào nhau, phát ra tiếng đinh đang như một khúc hát.
Thẩm Đồng Quang ngậm cọng cỏ đuôi chó, gối tay nằm nhìn bầy nhạn bay trên trời:
“Châu Châu, ta bỗng thấy thật vui, dường như làm phàm nhân cũng chẳng tệ gì.”
Ngày thành thân, những người đến dự đều là ân nhân của Lý Châu Châu, Đại Hoàng mừng đến sủa vang cả sân.
“Châu Châu đã có gia đình rồi, cha mẹ nàng nơi cửu tuyền cũng có thể yên lòng.” Trưởng thôn Lý lau nước mắt.
“Ngày vui thì đừng nói mấy chuyện ấy.” Bà Lưu nhìn Thẩm Đồng Quang, cười đến không khép miệng, “Thật là một tiểu lang tuấn tú, Châu Châu ngốc mà có phúc ngốc.”
Dưới ống tay áo, Thẩm Đồng Quang nhẹ nhàng siết lấy tay ta.
Lúc bái thiên địa, ta và Thẩm Đồng Quang còn chưa kịp đứng dậy, sau lưng đã có một luồng kiếm khí c/h/é/m nát bàn hỷ.
Ta nhận ra thanh kiếm đó — là của Tạ Vô Trần.
Ta quay đầu lại, liền thấy Tạ Vô Trần y phục phiêu dật, từ trên cao nhìn xuống.
Gương mặt chàng khó coi, tiên nhân hạ phàm đến hỏi tội, khách khứa sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Thấy ta mặc hỷ phục đứng đó, ánh mắt Tạ Vô Trần thoáng thất thần.
Nhưng rất nhanh, chàng đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, cười nhạt:
“Lý Châu Châu, ngươi thật sự muốn gả cho một tên yêu quái sao?”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.