Chương 3

Hắn nói đầy kịch tính, mấy người từng đứng về phía hắn cũng không nhịn được cười phá lên.
Một người còn thở dài bảo tôi:

“Nếu cậu bị sa thải thật, thì khỏi cần mời bọn tôi ăn cơm nữa.”

Hắn cười hô hố:

“Cậu ta sẽ mời chúng ta ăn à? Đừng quên cậu ta nói rồi, không còn tình nghĩa gì cả.”

Nói rồi hắn quay sang nhìn tôi, lạnh lùng nói:

“Chính miệng cậu nói, đúng không?”

Tôi gật đầu:

“Đúng, giữa chúng ta không còn tình nghĩa.”

Hắn tặc lưỡi:

“Vậy đừng có mà lên mặt nữa. Nếu ngay từ đầu cậu ngoan ngoãn với tôi, có khi tôi còn thấy tội nghiệp mà cho cậu khất nợ vài ngày. Nhưng giờ thì khác, với người không còn tình nghĩa, nếu ngày nhận lương cậu không trả tiền, tôi lập tức báo cảnh sát!”

Tôi thở dài, người nên báo cảnh sát là tôi mới đúng.

Kẻ này tiết lộ tài liệu mật của công ty, chỉ cần tôi và sếp muốn làm lớn, hắn sẽ bị cảnh sát đưa đi ngay.

Hắn lắc lư bước đi, mọi người cũng lục tục thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đối mặt với cuộc sa thải.
Tôi ung dung lấy danh sách cắt giảm ra, từ từ mở ra trước mặt mọi người.

Mọi người còn chưa chú ý, tôi đã khẽ ho một tiếng, nói:

“Tiếp theo, tôi sẽ đọc tên những người cần ở lại, ai không có tên, xin mời ra ngoài.”

Vừa dứt lời, toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía tôi, ai nấy đều sững sờ.

Đặc biệt là tên đồng nghiệp kia, mắt trợn tròn, cả gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Hắn lắp bắp:

“Khoan đã, cậu đọc tên gì cơ?”

Tôi bình thản nói:

“Danh sách cắt giảm. Đợt sa thải này do tôi phụ trách, mong mọi người giữ trật tự.”

Trong khoảnh khắc, sắc mặt hắn lập tức xám xịt.

Những người vừa rồi còn bênh vực hắn cũng lộ rõ vẻ căng thẳng.

Hắn ngỡ ngàng hỏi:

“Cậu chính là người phụ trách à?”

Tôi không trả lời, chỉ tiếp tục:

“Trong tháng vừa qua, tôi đã phối hợp với tất cả các phòng ban, nghiêm túc theo dõi hiệu suất làm việc của từng người. Xin mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ cung cấp phương án xử lý hợp lý và hợp pháp cho từng trường hợp.”

Tôi chậm rãi đọc tên, toàn là những nhân viên mới, để họ ở lại trước.

Đọc xong, tôi nói:

“Những người này có mức bồi thường giống nhau, tôi sẽ nói chuyện cùng lúc. Những người còn lại, mời ra ngoài, lát nữa tôi sẽ đọc tên nhân viên kỳ cựu, và sẽ làm việc riêng với từng người.”

Bầu không khí trở nên vô cùng lúng túng.

Vừa nãy, mọi người còn thay nhau chỉ trích tôi để lấy lòng sếp, giờ thì họ mới hiểu ý của câu nói “kẻ vong ân bội nghĩa” là ám chỉ ai.

Tên đồng nghiệp mặt cắt không còn giọt máu, run giọng hỏi:

“Sếp lúc nãy nói kẻ vong ân bội nghĩa… là ý gì? Có phải ông ấy định sa thải tôi, cậu đã năn nỉ giữ tôi lại đúng không?”

Tôi đáp:

“Hiện giờ chưa đến lượt cậu, xin mời ra ngoài.”

Hắn luống cuống, chen đến gần tôi muốn xem danh sách, vừa lật tìm vừa lắp bắp:

“Có tên tôi thật à? Vừa rồi tôi sai rồi, tôi xé tờ giấy vay nợ này luôn, được chưa?”

Hắn lôi giấy ra, xoẹt một tiếng, xé nát thành từng mảnh.

Tôi thu lại danh sách, bình tĩnh nói:

“Chúng ta làm việc theo quy định. Vừa rồi chính chúng ta đã đồng ý rằng giữa chúng ta không còn tình nghĩa, lời đó là chính miệng cậu nói, chẳng lẽ định phủ nhận?”

Hắn càng hoảng loạn, nói:

“Cậu không thể sa thải tôi, tôi có mức bồi thường cao, đuổi tôi sẽ gây thiệt hại lớn cho công ty!”

Tôi bật cười.

Hắn vẫn còn mơ tưởng được bồi thường.

Sự thật là hắn sắp phải bồi thường cả đống tiền cho công ty mới đúng.

Tôi điềm tĩnh nói:

“Vẫn là câu đó, chúng ta làm việc theo quy định, mời cậu ra ngoài.”

Hắn nghiến răng, có lẽ vì giữ thể diện trước mọi người, còn cố chấp nói:

“Tuỳ thôi, tôi là nhân viên lâu năm, nếu bị sa thải thì cùng lắm nghỉ ngơi một năm, cầm hơn chục vạn đi du lịch khắp nơi.”

Tôi nhìn ra được, câu đó hắn nói rất miễn cưỡng.

Vì giọng hắn run rẩy, sợ hãi rõ rệt.

Tên này đang vô cùng lo bị sa thải.

Tôi rất muốn biết, khi hắn phát hiện mình không những không nhận được đồng bồi thường nào, mà còn phải đền hàng chục vạn, vẻ mặt hắn sẽ thế nào.

Hắn căng thẳng đi ra, nhưng cũng không làm việc nổi, chỉ ngồi ở chỗ mình, đôi mắt khẩn thiết nhìn chằm chằm tôi.

Mấy người từng bênh hắn khi ra ngoài cũng lặng lẽ đi ngang qua tôi, định bắt chuyện.
Tôi lạnh lùng nói:

“Phiền đừng nói chuyện với tôi. Giữa chúng ta không có tình nghĩa, mọi việc xử lý theo đúng quy định.”

Họ đành ngậm ngùi, không nói được gì, cúi đầu rời khỏi phòng.

Tôi không để tâm tới họ nữa, chỉ chuyên tâm bàn bạc chuyện bồi thường với những nhân viên tôi giữ lại, thỉnh thoảng mở cửa, gọi tên người tiếp theo.

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau