Chương 9

9.

“Triển Nhan, còn muốn chặn tôi nữa không?”

Tiếng nức nở của tôi bị anh đánh cho tan vỡ.

“Không… không chặn nữa…”

Ngón tay tôi bấu chặt lấy cánh tay rắn chắc của anh,
đầu ngón tay gần như cắm sâu vào lớp da thịt săn chắc.

Chỉ có nếm thử rồi mới biết mùi vị.
Huống hồ Trần Hâm Châu đúng là một học trò xuất sắc.

Mỗi lần của tôi với anh, trải nghiệm đều vượt xa lần trước—tốt hơn, mãnh liệt hơn, khiến người ta nghiện không dứt.

Nhưng lần này, anh không chịu cho tôi kết thúc một cách dứt khoát.
Cứ như lưỡi dao cùn cắt thịt, giày vò khiến lòng tôi ngứa ngáy đến phát điên.

“Bây giờ nói tôi biết—có thích không?”

Tôi không đáp, anh lại mạnh mẽ thúc vào.

“Thích, thích lắm…”

“Triển Nhan, em có muốn ở bên tôi không?”

Tôi bất chợt mở to mắt: “Trần Hâm Châu?”

Anh không trả lời, chỉ nhìn tôi từ trên cao.

Đôi mắt từng khiến tôi ghét bỏ vì sự ngạo mạn và bất kham,
giờ đây lại sâu thẳm như vực,

ẩn chứa những cảm xúc tôi không thể đọc được—nhẫn nhịn, khát khao, và điều gì đó phức tạp hơn.

“Không phải anh luôn ghét tôi sao?”

“Nếu ghét em, tôi còn có thể lặp lại chuyện này hết lần này đến lần khác sao?”

Anh cúi mắt, khẽ cười.

Dưới thân là cơn sóng đang cuộn trào dữ dội,
thế mà anh vẫn cố kìm nén không buông lơi.

“Triển Nhan, tôi chỉ hỏi em một lần—có muốn ở bên tôi không?”

Tôi như phát điên.

Cả thể xác, tinh thần, lý trí…
đều chạm đến bờ vực sụp đổ.

Cuối cùng, vẫn là khát khao nuốt chửng tất cả.

“Muốn, Trần Hâm Châu…”

“Nhan Nhan.”

Nụ hôn của anh rơi xuống.

“Tất cả đều là của em.

Nhan Nhan, em muốn gì, tôi cũng sẽ cho em.”

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau