2.
Oanh Oanh đã làm hộ chiếu cho tôi từ nửa năm trước, muốn tôi sang xứ chuột túi chơi. Nhưng khi ấy con dâu vừa mới sinh, tôi không rảnh để đi.
Lần này nghe tôi nói sẽ sang thăm, con bé mừng rỡ vô cùng, còn gọi một cô bạn đến giúp tôi làm thủ tục xin visa.
Cô gái đó rất dễ thương, lo trước lo sau, hoàn toàn không tỏ vẻ chê tôi lơ ngơ.
“Dì ơi, chờ tối đa một tuần là xong thôi ạ. Đến lúc visa được duyệt, cháu sẽ báo ngay cho dì biết.”
Một tuần thôi, cũng không lâu.
Trên đường về nhà, tôi cảm thấy hôm nay không khí cũng thơm ngọt hơn thường ngày, đến cả con chó nhỏ trong thang máy trông cũng dễ thương lạ thường.
Từ nhỏ tôi đã sợ chó, vậy mà hôm nay không hiểu sao lại can đảm đưa tay vuốt ve bộ lông xù của nó. Hóa ra không đáng sợ như tôi tưởng, còn vẫy đuôi với tôi nữa.
Tâm trạng tốt ấy kéo dài cho đến khi tôi về đến trước cửa nhà.
Còn chưa bước vào, tôi đã nghe tiếng con dâu, Trần Kiều, đang nổi nóng.
“Bộ không phải con anh à? Anh nhìn một cái cũng không thèm nhìn! Đứa nhỏ thế này mà để đói khát! Cả cái nhà này chết hết rồi à!”
Tay đang mở cửa của tôi khựng lại một chút, rồi tôi giả vờ như chưa nghe gì, đi thẳng vào nhà.
Thấy tôi, Vu Mậu vốn đang cúi đầu làm ra vẻ hối lỗi lập tức như bắt được cái cớ.
“Mẹ! Cả buổi chiều mẹ đi đâu vậy!? Tiểu Bảo đói khóc cả lên!”
Vu Thường như cũng sống lại, khoanh tay từ phòng ngủ đi ra, mặt nặng như chì.
“Bà ra ngoài thì cũng phải mang Tiểu Bảo theo chứ.
“Chúng tôi có biết dỗ đâu, đứa nhỏ khóc cả buổi chiều rồi đấy.
“Có việc gì thì cũng phải nói một tiếng chứ? Về muộn thế này, cơm nước chẳng lo, cả nhà uống gió Tây mà sống à…”
Nghĩ đến mấy hôm nữa mình sẽ sang thăm con gái, vốn dĩ tôi không muốn đôi co với họ.
Nhưng tôi cố nhịn rồi lại không nhịn được.
“Không biết dỗ thì học.”
Oanh Oanh từng nói, chẳng ai sinh ra đã biết nấu cơm, giặt đồ hay dỗ trẻ. Vu Thường sống cả đời chưa từng giặt cái áo, chưa từng rửa cái bát.
Từ hôm nay, tôi cũng không làm nữa.
Không biết nấu thì học, học không được thì đói.
Chắc là nhớ đến chuyện ban chiều cãi nhau với tôi, thấy tôi còn chưa nguôi giận, Vu Thường im luôn.
Nhưng Vu Mậu vừa mới bị mắng, vẫn còn uất ức.
“Mẹ, mẹ sao vậy!? Không sống nữa à?
“Kiều Kiều đi làm cả ngày, con thì khó lắm mới được nghỉ. Mẹ rảnh cả ngày, mẹ không nấu cơm thì ai nấu?”
Tôi chẳng buồn cãi nhau với họ, tự đi vào phòng, để mặc ba người ngoài phòng khách trố mắt nhìn nhau, đứng sau cánh cửa thì thầm bàn tán.
“Bố? Sao thế này ạ?”
“Biết đâu! Có tí bản lĩnh mà tính khí thì ghê gớm, miệng như có lỗ thủng, một quả dâu chưa kịp ăn đã nổi điên lên rồi.”
“Trời ạ, chỉ vì chuyện nhỏ thế thôi hả? Biết vậy con để lại hai quả, mai đi mua ít về cho bà ăn là được mà.”
Trần Kiều không nói câu nào, bế con về nhà mẹ đẻ.
Tối hôm đó, tôi không nấu cơm.
Sáng hôm sau, tôi cũng không nấu bữa sáng.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.