10.
Vừa nghe tôi hét lên, Lý Tư Tư và anh trai cô ta giật bắn mình, lập tức hoàn hồn.
“Cô nói linh tinh gì thế?!” Lý Tư Tư vội vàng cất giọng hoảng loạn. “Anh cô làm gì có bệnh tim!”
“Anh ấy là anh tôi, tôi biết rõ sức khỏe của ảnh hay chị biết?”
Tôi tiếp tục nức nở, lớn tiếng khóc lóc:
“Anh tôi có bệnh tim thật! Bị hoảng sợ hoặc bị đánh là sẽ phát bệnh!”
Tôi bịa chuyện một cách vô cùng trôi chảy.
Dù nội dung nghe có vẻ hơi nhảm, nhưng diễn xuất của tôi quá đỉnh, giọng run rẩy, nước mắt lưng tròng, biểu cảm lo lắng chân thực đến mức khiến ông anh của Lý Tư Tư bắt đầu chột dạ.
“Tôi… tôi không đánh cậu ta!”
Gã lắp bắp, vội vàng biện minh: “Là nó tự lao vào tôi đấy chứ!”
“Không đánh á?!”
Tôi vừa nâng anh tôi dậy, vừa đưa tay quệt nước mắt, tiếp tục nghẹn ngào:
“Anh vừa mới ra tay đánh em gái anh mạnh như thế, chắc chắn là lỡ tay đánh trúng anh tôi rồi!”
“Anh phải bồi thường! Anh tôi quý giá lắm đó, tiền viện phí ít nhất cũng vài trăm triệu, chưa kể còn có tổn thất tinh thần!”
“Ngày mai anh tôi có một buổi đấu thầu quan trọng, giờ bị thế này làm sao tham gia được nữa? Công ty nhà tôi ít nhất cũng sẽ thiệt hại vài chục tỷ!”
“Anh định bồi thường bao nhiêu đây?!”
Tôi bắn ra một loạt con số trên trời, sắc mặt Lý Tư Tư lập tức thay đổi, nhận ra có điều không ổn, định nhắc nhở anh trai mình.
Nhưng gã rõ ràng là chưa tốt nghiệp “trường đời”, bị mấy từ “bồi thường” với mấy con số khổng lồ làm cho hoảng loạn, chẳng kịp suy nghĩ gì, lập tức hét lên:
“Tôi không đánh em gái tôi đâu! Lúc nãy tôi chỉ làm bộ thôi!”
Gã cuống quýt gào lên:
“Là nó! Chính nó bảo tôi giả vờ bắt nạt nó để gã nhà giàu kia thương hại! Đều là chủ ý của nó hết, tôi không biết gì cả!”
Tôi: “…”
Quả nhiên là chân ái của hội “đồng đội heo”, ba câu là đã tự bán đứng em gái mình không còn gì để giấu giếm.
Mặt Lý Tư Tư tái mét như tàu lá chuối.
Đám người xung quanh cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, những kẻ vừa rồi còn lên tiếng bênh vực cô ta giờ quay ngoắt sang chế giễu.
“Tưởng là mỹ nhân đáng thương, ai ngờ lại là tiểu tam đào mỏ giả đáng thương!”
“May mà cậu trai kia cũng không ngốc, chắc sớm nhìn thấu con này rồi!”
Giữa vô số tiếng cười nhạo, cuối cùng Lý Tư Tư cũng không chịu nổi, ôm mặt khóc rưng rức.
Còn gã anh trai của cô ta thì hoảng loạn hét lên một câu:
“Đừng có mà bắt tôi bồi thường đấy!”
Rồi co giò bỏ chạy luôn.
Tôi cúi xuống, thấy anh tôi đã len lén mở mắt, cả hai lén nhìn nhau cười.
Xong xuôi!
11.
Tôi cứ tưởng sau màn kịch ở cửa tiệm lẩu, Lý Tư Tư cuối cùng cũng chịu từ bỏ anh tôi.
Nhưng rõ ràng, tôi đã đánh giá quá thấp sự kiên trì của cô ta.
Một tháng sau, tôi vừa đi du lịch với bạn bè về, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì anh tôi đã xông đến, mặt mày hoảng hốt:
“Xong rồi! Xong rồi! Anh bị Lý Tư Tư gài bẫy rồi!”
Từ mớ lời lẽ lộn xộn của anh tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tối hôm qua, một người bạn trong giới phú nhị đại mở club mới, anh tôi đến góp vui, không ngờ lại chạm mặt Lý Tư Tư.
Cô ta tỏ vẻ đã buông bỏ hết mọi chuyện, chỉ muốn mời anh tôi uống một ly cuối cùng rồi đường ai nấy đi.
Sau đó, cô ta rót rượu cho anh tôi.
Nhưng trong ly rượu ấy lại có vấn đề.
“Lý Tư Tư tưởng cô ta qua mặt được anh à?”
Nói đến đây, anh tôi lộ vẻ đắc ý:
“Nhà mình kinh doanh rượu vang, anh hiểu rượu hơn ai hết. Vừa ngửi một cái là biết có gì đó không đúng, thế nên anh giả vờ uống, thực ra là đổ đi hết!”
Tôi thắc mắc: “Vậy thì anh bị gài bẫy kiểu gì?”
Anh tôi lập tức lộ vẻ xấu hổ: “… Thì anh uống say quá chứ sao.”
À, giờ tôi hiểu rồi.
Quên chưa nói, tửu lượng của anh tôi còn tệ hơn cả gu nhìn gái của anh ấy.
Một ly là ngà ngà, hai ly là gục hẳn.
Cũng nhờ cái tửu lượng rác rưởi này mà anh tôi không thể trở thành một công tử ăn chơi trác táng, cuối cùng đành ngoan ngoãn đi học, sống nghiêm túc.
Theo lời anh tôi kể, tối qua anh uống say nhưng vẫn chưa mất ý thức hoàn toàn, lúc lơ mơ đã đến một phòng khách sạn gần đó.
Không ngờ, Lý Tư Tư tự động mò đến tận cửa.
Đầu óc anh tôi lú lẫn nên mở cửa, kết quả cô ta cứ thế ở lì trong phòng không chịu đi.
Tôi cau mày: “Vậy hai người… có làm gì không?”
Anh tôi lắc đầu như trống bỏi:
“Tất nhiên là không! Em còn lạ gì anh, anh mà say là mềm nhũn như cục bột, còn sức đâu mà làm gì chứ!”
Nghĩ lại thì đúng thật.
Anh tôi tuy uống dở nhưng không phải kiểu mất kiểm soát.
Nếu anh ta dám chắc không có chuyện gì xảy ra, vậy thì chắc chắn là không có gì thật.
“Nhưng mà điều làm anh đau đầu là…” Anh tôi nhìn tôi, gương mặt đầy khổ sở. “Sáng hôm sau, Lý Tư Tư lại bảo rằng bọn anh đã có gì đó.”
Nói đến đây, anh tôi bất lực hỏi tôi:
“Ưu Ưu, rốt cuộc là sao đây? Rõ ràng không có chuyện gì, thế mà cô ta cứ khăng khăng là có.”
“Cô ta muốn tiền à? Nhưng cô ta cũng chẳng đòi tiền.”
“Cũng đâu thể bắt anh chịu trách nhiệm, bọn anh vốn là người yêu cũ rồi mà?”
Đúng là kỳ lạ thật.
Nếu không phải người yêu cũ mà làm trò này để bắt đền thì còn có lý.
Hoặc nếu chỉ đơn giản là muốn tống tiền, thì cũng dễ hiểu.
Nhưng đằng này, cô ta chẳng đòi tiền, cũng không bắt anh tôi chịu trách nhiệm, mà chỉ nhất quyết khẳng định rằng hai người họ đã xảy ra chuyện gì đó.
Càng nghĩ, tôi càng thấy kỳ quái.
Tôi nhẩm tính thời gian, trong đầu lóe lên một suy đoán, bèn nói:
“Chờ đi, chắc khoảng một tháng nữa cô ta sẽ tìm đến anh thôi.”
12.
Quả nhiên, tôi đã đoán trúng phóc.
Một tháng sau, Lý Tư Tư xuất hiện đúng giờ dưới tòa nhà công ty của anh tôi.
Cô ta đưa tờ giấy xét nghiệm ra trước mặt anh tôi, đôi mắt hoe đỏ, giọng nói đầy vẻ đáng thương:
“A Hằng, em có thai con của anh rồi.”
Câu nói này đúng là một quả bom tấn, nếu không phải tôi đã tiên đoán trước và chuẩn bị tâm lý cho anh tôi, chắc giờ này anh đã sốc đến mức nghẻo luôn tại chỗ.
Nhưng nhờ có tôi làm quân sư, nên tâm lý anh tôi cực kỳ vững vàng.
Anh chỉ cần diễn theo đúng kịch bản tôi đã dạy, cố gắng bày ra vẻ mặt đủ mức ngạc nhiên:
“Là… là hôm đó sao?”
Lý Tư Tư đỏ mặt, cúi đầu gật nhẹ.
Tôi thấy anh tôi nhân lúc cô ta không nhìn, liền đảo mắt trắng dã một vòng.
Tôi thậm chí có thể nghe được tiếng lòng của anh ấy:
Bố mày hôm đó còn chưa đụng vào mày, chứ đừng nói là làm gì! Mày có thai với không khí à?!
Nhưng anh tôi vẫn nhịn không bóc phốt, chỉ nhẹ giọng hỏi:
“Vậy em định thế nào?”
Đôi mắt Lý Tư Tư càng đỏ hơn.
Nước mắt lưng tròng, cô ta ngước lên nhìn anh tôi, dè dặt nói:
“Em muốn giữ lại đứa bé này… A Hằng, anh… anh có sẵn sàng cho con một danh phận không?”
Nhìn cô ta lúc này, nếu tôi không biết rõ bộ mặt thật, có khi tôi còn tưởng đây là một bông hoa sen trắng ngây thơ vô tội.
Nhưng vì đã hiểu rõ con người này, tôi chỉ muốn trao ngay cho cô ta một tượng vàng Oscar dành cho Nữ diễn viên xuất sắc nhất.
Thấy anh tôi không lập tức trả lời, mắt cô ta càng đỏ hơn, nước mắt lại rưng rưng.
“Xin lỗi, em không nên đến làm phiền anh! Em… em sẽ tự mình sinh đứa bé và nuôi nấng nó thật tốt!”
Nói rồi, cô ta xoay người, định bỏ đi.
Đúng là một chiêu lùi để tiến!
Nhưng còn chưa kịp bước đi, anh tôi đã giữ cô ta lại.
“Em cứ yên tâm.” Anh tôi cúi đầu, nhìn cô ta đầy “sâu lắng”. “Tư Tư, anh nhất định sẽ cho đứa bé này một danh phận chính đáng.”
Nghe vậy, Lý Tư Tư sững người một chút, sau đó bật khóc vì vui mừng.
Lần này, nước mắt cô ta chắc là thật.
Cô ta lao vào ôm chầm lấy anh tôi, nức nở nói:
“A Hằng, em biết mà! Em biết anh vẫn còn yêu em!”
Tôi đứng bên cạnh xem kịch, suýt thì cười lăn.
Còn yêu cô á?
Cứ đợi đến khi cô biết cái “danh phận” mà chúng tôi định cho đứa bé này đi, rồi hãy nói chuyện yêu đương nhé!
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.