Chương 15
15.
Tôi đưa cả bảo mẫu giỏi và y tá chăm trẻ về nhà.
Có họ hỗ trợ, bố mẹ tôi cũng nhàn hơn nhiều.
Đứa bé nằm trong tã lót, đôi mắt cong cong, miệng líu lo, tay nhỏ xíu múa may không ngừng.
Mẹ tôi bị con chọc cười:
“Ôi chao, khuôn mặt nhỏ này, thật sự giống y hệt Vân Vân hồi bé!”
Bố cũng ghé sát lại:
“Đúng thế! Nhất là đôi mắt, giống quá đi mất!”
Không khí trong nhà tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Khi chúng tôi đang tận hưởng niềm vui gia đình, thì bên phía Triệu Hằng đã không thể ngồi yên được nữa.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.