32.
Mẹ của Triệu Hằng là người giỏi “diễn” nhất mà tôi từng gặp, chiêu trò thường dùng của bà ta chính là: khóc lóc, ăn vạ, dọa c/h/ế/t.
Tôi đã từng sống chung với bà ta một thời gian, nên hiểu rất rõ bản chất.
Nhưng người ngoài không biết chân tướng lại dễ dàng bị lừa gạt.
Vụ việc gây ầm ĩ quá mức, dù tôi đã kịp thời báo cảnh sát và giải tán đám đông, vẫn dẫn tới không ít bàn tán trong khu vực.
Trên mạng thì đầy rẫy tin đồn thất thiệt, đến cả đối tác làm ăn của công ty cũng bắt đầu hỏi han.
Bố mẹ tôi tức giận vô cùng:
“Thật là hoang đường! Khi nào thì chúng ta thuê người đ/á/n/h con trai bà ta hả?!”
“Còn nói chúng ta lấy tiền nó? Nhà mình thứ thiếu nhất chắc chắn không phải tiền!”
Tôi chỉ lắc đầu:
“Tò mò, hóng hớt là bản tính của con người, họ chỉ tin những gì họ muốn nghe.”
Lúc này, bất kỳ lời giải thích nào cũng trở nên yếu ớt, chẳng đủ sức xoay chuyển tình thế.
Chỉ có ra tay thật mạnh, mới có thể lật ngược cục diện.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.