39.
Khi tôi đến bệnh viện, Triệu Hằng đang nằm trên giường bệnh điều trị.
Bác sĩ nói anh ta ngã từ tường xuống, dẫn đến gãy xương chân, phải nằm nghỉ dưỡng dài ngày.
Trước mặt cảnh sát, Triệu Hằng nước mắt nước mũi giàn giụa, diễn một màn thống khổ:
“Nói thật là tôi đến thành phố A chỉ để thăm con, vậy mà cô ấy không cho tôi gặp cháu.”
“Cô ta lặng lẽ đưa con đi, không cho nhà tôi nhìn mặt. Mẹ tôi nhớ cháu đến mức sắp mù cả mắt vì khóc rồi.”
“Đồng chí cảnh sát, tôi nhớ con phát điên, mới liều mình trèo tường vào chỉ để nhìn con một cái…”
Nhưng anh ta là người làm văn phòng lâu năm, thể lực kém, làm gì có khả năng trèo được qua bức tường cao như vậy.
Vừa trèo được một nửa, Triệu Hằng đã trượt chân, ngã thẳng xuống đất, ngất lịm bên lề đường.
Mãi đến sáng sớm, khi công nhân vệ sinh dọn đường phát hiện mới gọi người đưa anh ta vào bệnh viện.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.