42.
Hai ngày sau, chị hộ lý gọi cho tôi, nói Triệu Hằng đã tự mình làm thủ tục xuất viện và bỏ đi.
Chị ta la lối:
“Là anh ta tự đi đấy nhé, không phải tôi không chăm sóc! Tiền đặt cọc không hoàn lại đâu!”
Tôi bật cười:
“Không sao, xem như tiền công chị vất vả rồi.”
Để đề phòng Triệu Hằng tiếp tục gây rối, tôi đặc biệt nhờ người theo dõi nhất cử nhất động của anh ta.
Nhưng sự thật chứng minh, giờ đây Triệu Hằng đã thân bại danh liệt, lo thân còn chưa xong, lấy đâu thời gian đến tìm tôi gây sự.
Anh ta vốn đã mang nợ chồng chất, nay lại bị người nhà đè nặng thêm, kinh tế hoàn toàn sụp đổ.
Bất đắc dĩ, Triệu Hằng phải cầm cố căn nhà, vay nóng lãi suất cao từ tay anh chị giang hồ địa phương.
Nhưng vay thì vay được, trả thì không nổi. Cuối cùng, anh ta bị người ta tìm đến đ/á/n/h gãy một chân, còn bị dằn mặt: sau này gặp một lần, đ/á/n/h một lần.
Triệu Hằng chẳng khác gì chó mất chủ, ôm cả đám người nhà chạy trốn trong đêm.
Từ đó về sau, không ai còn nghe được tin tức gì về anh ta nữa.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.