2.
“Ục…”
Chiếc bụng lép kẹp của ta lại kêu lên, ta vội từ trong túi áo móc ra một nắm rau đắng phơi khô, chậm rãi nhai kỹ rồi nuốt xuống.
Suốt hai năm qua, ta cải trang thành nam hài, cẩn thận tránh né bọn buôn người, vừa ăn xin vừa lần mò đường vào kinh.
Ba ngày ăn một bữa đã là tốt, ít ra còn có cỏ dại lót dạ.
Đáng sợ nhất là lúc gặp phải sói hoang trong rừng núi…
Cổng phủ Thiên Tuế, lão gia gác cổng thấy ta đứng trước cửa nhai rau dại, hơi nhíu mày.
Sau đó xoay người vào trong, mang ra một cái bánh bao trắng, nhét vào tay ta.
“Ngươi không thể là hài tử của Cửu Thiên Tuế, vì hắn chỉ lớn hơn ngươi mười tuổi thôi…”
Lớn hơn mười tuổi?
Mười năm trước, Tạ Nam Hoài mới tám tuổi, làm sao có thể sinh con?
Thấy ta ngây người, lão gác cổng thở dài.
“Cầm bánh bao, ăn nhanh khi còn nóng, rồi từ đâu đến thì về đó đi!”
Ta ôm lấy cái bánh bao nóng hổi, trong lòng lại như có khối băng ép xuống, vừa lạnh vừa nặng.
Thấy ta vẫn đứng ngây ra đó, lão lại cúi đầu sát tai ta, hạ giọng thúc giục.
“Đứa ngốc, trước cửa nhà quyền quý không để ăn mày đứng lâu đâu. Lỡ chọc giận quý nhân, bị đánh gãy chân rồi quăng ra bãi tha ma cũng là chuyện thường.”
Nghe vậy, cả người ta cứng đờ, quả nhiên thấy vài tên thị vệ trong phủ đang lạnh lùng nhìn sang.
Ta vội vàng cảm tạ lão, cúi đầu bước sang nép mình dưới chân tường nơi con hẻm nhỏ bên cạnh.
Vô thức áp chiếc bánh bao còn nóng lên mặt, cảm giác mềm mại ấm áp ấy khiến ta nhớ đến làn da dịu dàng của nương khi ôm ta ngủ thuở bé.
“Nương… A Lê nhớ người lắm, sao người lại gạt A Lê…”
Nước mắt tràn vào miệng, vị đắng chát lan đầy khoang lưỡi.
Cảm nhận hơi ấm từ chiếc bánh, dù bụng rất đói, ta vẫn chẳng nỡ ăn ngay.
Mãi đến khi bánh bao nguội đi, ta mới khẽ cắn một miếng.
Đúng như ta tưởng, mềm thơm thuần khiết.
Trước kia mỗi khi nương kiếm được ít tiền nhờ làm thêu thùa, đều sẽ mua cho ta một cái bánh bao để ăn cho đỡ thèm.
Vừa thơm vừa ngon.
Thấy ta ăn ngon lành, nương lại chỉ lặng lẽ nhìn ta mà rơi nước mắt.
Khi ấy ta từng hỏi người vì sao lại khóc, người chỉ bảo là có hạt cát bay vào mắt.
Về sau, một đêm không ngủ được, ta lén nghe thấy nương ôm ta khóc thút thít.
“A Lê, con vốn không nên sống khổ thế này… đều tại nương không tốt…”
Nhưng ta chưa từng trách người.
Ta nghĩ, chỉ cần còn ở bên nương, thì đó chính là những ngày tháng tốt đẹp nhất trên đời.
Ăn xong bánh bao, ta lại trở về đứng trước phủ Thiên Tuế, dưới ánh mắt có phần phiền muộn của lão gác cổng, ta lôi ra từ ngực một vật khô quắt như củ cải.
“Gia gia, cảm ơn người đã cho bánh bao, ta lâu lắm rồi chưa được ăn thứ gì ngon đến thế.”
Nói xong, ta đưa củ cải khô cho lão.
“Thứ này là ta trộm được từ một con hắc hùng trên núi, con gấu ấy vì vật này mà dám liều mạng đánh nhau với mãnh hổ, ta đoán nó là đồ quý giá.
Dù sao ta cũng không dùng được, tặng người vậy.”
Lão gác cổng nhìn củ cải khô, trừng to mắt.
Tay run run tiếp lấy, xem kỹ một lúc, rồi vội vã kéo ta – lúc đó đang định rời đi – lại, nhìn ta từ trên xuống dưới.
Ta mặc một thân y phục rách nát của ăn mày, dơ bẩn không chịu nổi, bị nhìn như vậy khiến ta có chút lúng túng và xấu hổ.
“Gia gia, người không thích sao?”
Lão đỏ mắt, lắc đầu.
“Giờ ta mới hiểu thế nào là ôm bát vàng đi ăn mày… hài tử, đây là nhân sâm ngàn năm đó! Ngươi thật sự muốn tặng ta, chỉ vì một cái bánh bao trắng chẳng đáng bao nhiêu kia sao?”
Ta gật đầu.
Chẳng chút hối hận.
Nhân sâm ngàn năm ta không hiểu là thứ gì, nhưng chắc chắn là đồ quý.
Nhưng ta biết, một tiểu ăn mày như ta không giữ nổi, chi bằng tặng cho lão gia gia trông cổng.
Ít nhất, suốt hai năm qua, chỉ trong mắt người, ta mới thấy lại ánh nhìn xót xa mà nương dành cho ta…
Như vậy là đủ rồi!
Lão gác cổng cảm động vô cùng.
“Vậy sau này, ta làm gia gia của ngươi được không?”
Ta lắc đầu.
“Ta phải quay về tìm nương.”
Chỉ cần có thể ở bên nương, thế gian khổ mấy cũng là ngọt.
Đến lúc ấy, ta cũng sẽ buộc một hòn đá vào người, nhảy xuống hồ nơi nương bị dìm, để được mãi mãi ở cạnh người.
Lão gác cổng nghe nói ta đến từ nơi xa xôi là U Châu, bèn không chịu buông tay ta ra.
“Một mình ngươi sao có thể quay về? Đợi gia gia sắp xếp ổn thỏa, sẽ cho người đưa ngươi đi một đoạn!”
Ta chợt nhớ đến mấy chiếc xe bò, xe ngựa từng thấy trên đường, trong lòng hơi động.
Nhất là xe ngựa, chạy nhanh vô cùng.
Nếu được ngồi thứ đó về, ta có thể sớm đoàn tụ với nương.
Nhưng trong lòng vẫn hơi do dự.
“Gia gia, liệu có phiền đến người không?”
Lão gác cổng còn chưa kịp lắc đầu, sau lưng ta đã vang lên một giọng nói.
“Sao còn chưa đi?”
Ta giật mình quay lại, thì thấy người lên tiếng lại là Tạ Nam Hoài, kẻ đã đi rồi mà giờ lại quay lại.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.