7.
Xe ngựa lại tiếp tục chạy thêm mấy ngày, cuối cùng cũng đến trước thôn Tây Ngưu ở U Châu.
Những ngày gần đây, không rõ Tạ Nam Hoài đang nghĩ gì, hễ đi qua thành trấn là hắn lại dẫn ta vào hiệu mua y phục, trang sức.
Ta lần nào cũng từ chối, nhưng hễ ta từ chối, sắc mặt hắn lập tức lạnh như băng.
Ta nhận mà lòng đầy áy náy, nhưng cũng chẳng dám khước từ.
Nghĩ đến chuyện mình đã giấu hắn sự thật, ta lại càng thấy khinh ghét bản thân.
Giờ thì đã đến nơi, ta được Tồng Hạ dìu xuống xe ngựa, nhìn đám dân làng đang bu quanh, trong lòng chẳng hề thấy hả hê như ta từng tưởng tượng.
Trái lại, cảm giác vô cùng khó chịu.
Cảm thấy mình đã nợ Tạ Nam Hoài quá nhiều, mà chẳng biết lấy gì để báo đáp.
“Là tiểu dã chủng đó sao?”
Một thiếu niên gầy cao trong thôn nhìn ta chằm chằm một hồi, rồi há hốc miệng kinh ngạc.
“Sao mới trốn đi một chuyến mà giờ ăn mặc trông giống người thế? Cái trâm vàng trên đầu mày xứng với thứ dã chủng như mày chắc? Không mau gỡ xuống tặng gia gia…”
“Um…”
Người lớn trong nhà nó cuối cùng cũng không ngốc như đứa con nít, tuy rất thèm thuồng bộ dáng ta hiện giờ, nhưng vẫn kịp thời bịt miệng nó lại, còn ấn đầu nó cúi xuống.
Mẹ nó nhìn chằm chằm trâm ngọc lấp lánh trên đầu ta, cười hề hề:
“A Lê, Tiểu Hổ nó miệng mồm vụng về chứ lòng nó không xấu đâu.”
Ta nhìn tay Tiểu Hổ đang siết chặt bên hông, gật đầu.
“Đúng là không xấu, chỉ là ngày nào cũng gọi ta là dã chủng, rảnh rỗi thì lấy đá ném ta. À, hễ tìm được trứng thối thì mừng rỡ như nhặt được vàng, nhất định phải đập vào đầu ta, chà xát cho bốc mùi mấy ngày, rồi chửi mấy câu ‘dã chủng thối tha’ mới hả dạ.”
Mặt cha mẹ Tiểu Hổ trắng bệch, mà khi nhìn thấy Tạ Nam Hoài bước xuống xe, bị ánh mắt băng lạnh của hắn quét qua, lập tức quỳ rạp xuống đất.
“A Lê…” Người đàn bà đó hoảng hốt nhìn ta, lại nhìn Tạ Nam Hoài đang đi về phía ta, không nhịn được mà run rẩy. “Con gái sao có thể ăn nói hồ đồ vậy? Trước đây chẳng phải con còn đẩy Tiểu Hổ xuống sông à?
Giờ thì sao? Ra ngoài câu được kẻ có tiền, liền quay về cắn ngược một phát?”
Ai mới là kẻ lật mặt trắng trợn đây?
Nếu là trước kia, chắc ta đã nghẹn đến nói không thành lời.
Nhưng suốt ba tháng qua, Tạ Nam Hoài ngày ngày rèn tính ta, dạy ta biết nhẫn, biết giữ bình tĩnh trước mọi sự đời.
Ta hít sâu một hơi, rồi bắt chước dáng vẻ mà hắn hay làm nhất – khẽ cong môi cười nhạt.
“Khi ấy rõ ràng là hắn định đẩy ta xuống sông. Chẳng qua ta có theo thúc thúc thợ săn bên cạnh học võ vài năm, tuy đánh không lại người lớn, nhưng tránh được chiêu hèn thì lại dễ như trở bàn tay. Cuối cùng là chính hắn không đứng vững mà ngã xuống nước.
Cả thôn đều biết ta không biết bơi, hắn hại ta như vậy, lòng thật sự không xấu sao?”
“Ngươi… ngươi vu khống! Cái thứ tiện nhân như Hạ Thanh Vân chắc chắn không dạy ra được đứa con tốt lành gì! Hừ! Nó không biết dạy con, để ta dạy thay!”
Nói rồi liền bật dậy, giơ tay lao về phía ta.
“Bốp!”
Vừa mới bước một bước, đã bị một thị vệ sau lưng ta nhanh như chớp vung tay tát thẳng vào mặt.
Tiếng bạt tai vang dội khiến đám dân làng tức thì nín bặt.
Nhưng cú tát đó lại khiến mẹ Tiểu Hổ nổi cơn điên, lập tức nằm vật xuống đất lăn lộn.
“Trời ơi là trời! Giữa ban ngày ban mặt mà ức hiếp phụ nữ tay trói gà không chặt như tôi, còn có vương pháp nữa không hả!”
Tạ Nam Hoài bật cười lạnh.
“Vương pháp? Chỉ cần bản gia còn ở đây, bản gia chính là vương pháp.”
Cửu Thiên Tuế, người đứng trên vạn người, nếu hắn nói câu đó giữa kinh thành, chẳng ai dám hó hé.
Ngay cả Hoàng Thượng cũng chẳng dám.
Bởi vì năm đó trong buổi thu săn hoàng gia, hoàng tộc suýt bị sát thủ đồ diệt, chính là Tạ Nam Hoài khi ấy mới mười lăm tuổi đã đứng ra cứu giá, bảo toàn mạng sống cho vị Thái Tử chỉ còn nửa hơi thoi thóp.
Cũng chính trong lần đó, hắn mất đi thứ kia.
Vốn là con nhà văn nhân, định thi cử nhập triều.
Ai ngờ gặp biến cố, tiền đồ bị hủy, cuối cùng đành vào cung làm thái giám…
Tất nhiên, mấy chuyện này là sau này ta mới nghe kể lại.
Lúc này đây, nghe hắn nói câu ấy, ta cũng thấy hắn thật là quá ngông cuồng.
Huống hồ, dân làng thì càng thấy như vậy.
Vì họ căn bản không biết hắn là ai.
“Hừ! Ai dám làm loạn ở Tây Ngưu thôn chúng ta? Mấy người không biết huyện thái gia là cháu ngoại của ta à?”
Trưởng thôn mặc bộ áo viên ngoại rộng thùng thình, mặt mày hầm hầm bước tới.
Thấy nam nhân trung niên sau lưng Tạ Nam Hoài cứ ra sức nháy mắt với mình, lão lập tức ngẩn người.
“Đại… đại ngoại sanh? Sao ngươi lại ở đây?”
Lão phản ứng cũng nhanh, lập tức cúi người hành lễ với Tạ Nam Hoài.
“Ôi chao, hóa ra là người nhà! Đúng là nước sông dâng tràn miếu Long Vương, người một nhà mà không nhận ra nhau rồi!”
“Hừ!”
Tạ Nam Hoài cười lạnh, tiểu huyện lệnh phía sau hắn lập tức run rẩy như cầy sấy.
“Chỉ bằng ngươi, cũng xứng làm người một nhà với bản gia? Mặt mũi ngươi đúng là không biết xấu hổ, đúng không, huyện thái gia Mặc Thành?”
Tên huyện lệnh kia lập tức “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, không dám động đậy.
“Thiên Tuế gia minh xét, trưởng thôn này chỉ là thân thích xa lắc xa lơ của tiểu nhân, người này hồ đồ, mong ngài rộng lượng…”
Hắn vừa quỳ xuống, không chỉ trưởng thôn sững sờ, mà ngay cả mẹ Tiểu Hổ còn đang nằm ăn vạ cũng cứng đờ.
Chỉ lát sau, lập tức thay đổi thái độ, từ ngang ngược thành ngoan ngoãn như cún con, bò đến trước mặt Tạ Nam Hoài dập đầu liên tục.
“Cửu Thiên Tuế tha mạng! Thiếp… thiếp chỉ là phụ nhân quê mùa ít học, thật sự là có mắt không tròng, mong ngài đại nhân đại lượng, tha cho thiếp một mạng!”
“Xì!”
Tạ Nam Hoài ung dung đảo mắt, bước đến bên ta, nhìn đám dân làng đang câm như hến, khẽ mỉm cười.
“Chỉ cần bản gia còn ở đây, ngươi muốn báo thù thì báo, có oán thì cứ đòi, cho dù ngươi có tàn sát cả thôn này, bản gia cũng gánh được cho ngươi.”
“Đa tạ Thiên Tuế gia!”
Ta cảm kích cúi mình thi lễ với hắn.
Hắn nhìn lễ nghi tiêu chuẩn của ta, gật đầu hài lòng.
“Không tệ, tiểu cô nương này, dạy được rồi!”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.