8.
Tạ Hoài Chỉ sao lại đến tìm tôi?
Từ thời đại học, luôn là tôi theo đuổi anh ấy.
Tạ Hoài Chỉ là đội trưởng đội bóng rổ của trường.
Tuổi trẻ khí phách, đôi mắt màu hổ phách, mỗi khi cười còn có hai lúm đồng tiền nhỏ.
Người thích anh ấy có thể xếp hàng từ cổng nam đến cổng bắc của trường.
Nhưng Tạ Hoài Chỉ chỉ ghi chép bài giúp tôi, cùng tôi đi làm tình nguyện, đeo huy chương chiến thắng lên cổ tôi.
Trong trận bóng rổ, anh ấy chỉ uống chai nước tôi đưa, sau mỗi lần ghi điểm thì tìm tôi trong đám đông mà mỉm cười.
Tôi tưởng rằng mình là người đặc biệt.
Tôi đã viết biết bao lá thư tình gửi cho anh ấy, thậm chí còn đưa luôn cả cuốn nhật ký thầm yêu của mình.
Vậy mà Tạ Hoài Chỉ chỉ mập mờ nói rằng, anh xem tôi như em gái.
Chính tôi là người giận dỗi đòi bố mẹ tới nhà họ Tạ bàn chuyện liên hôn, mới khiến Tạ Hoài Chỉ miễn cưỡng đính hôn với tôi khi đang học năm ba.
Nhưng dù đã đính hôn, vẫn không thể ngăn được vận mệnh khiến anh ấy bị Nguyễn Thanh hấp dẫn.
Ngay khoảnh khắc Nguyễn Thanh xuất hiện trước mặt anh ấy, ánh mắt của Tạ Hoài Chỉ đã thay đổi.
Ánh mắt đó, anh chưa từng dành cho bất kỳ ai.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.