Chương 2

02

Bên ban quản lý chung cư cũng chẳng tốt đẹp gì, thấy cô ta khó đối phó thì định biến tôi thành kẻ dễ bắt nạt.

Khi nói chuyện với tôi thì có vẻ lịch sự, nhưng giọng điệu lại như giám thị trong trường học, thiên vị đến mức như đang đứng ở Nam bán cầu.

“Láng giềng với nhau cả, cô ấy đang mang thai, là nhóm yếu thế, cô không thể nhường nhịn một chút sao?”

“Cô sống một mình, cũng phải trông cậy vào hàng xóm giúp đỡ chứ.”

“Cô không phối hợp như vậy là đang gây khó khăn cho công việc của chúng tôi đấy.”

Tôi hét lên một tiếng chói tai, cắt ngang câu thần chú của hắn ta.

“Anh nhận lương thì đó là việc của anh!”

“Tôi đóng phí quản lý để các người giải quyết vấn đề, không phải để các người gây phiền phức cho tôi!”

“Anh không dẹp được một chủ hộ ngang ngược là do anh bất tài, quay sang gây áp lực với tôi là vì anh chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!”

“Còn ép tôi nữa, tôi nhảy lầu từ văn phòng quản lý xuống luôn cho xem!”

“Trước khi nhảy tôi sẽ đẩy anh xuống trước, không ai được yên!”

Sau trận phát điên đó, ngày nào tôi cũng đến văn phòng ban quản lý, trừng mắt nhìn họ mấy phút cho hả dạ.

Lý Kiều Mai vẫn tiếp tục khiếu nại, nhưng bên quản lý không dám đụng đến tôi nữa.

Cuối cùng cũng được yên một thời gian.

Con mụ rảnh rỗi quá lại nghĩ ra trò mới.

Cô ta thấy khiếu nại vô ích liền dùng chiêu khác: mỗi lần mua hàng online đều để lại số liên lạc của tôi.

Tôi chỉ nhận bưu kiện của mình, còn của cô ta thì để nguyên ở điểm giao nhận.

“Chồng cô cũng mang bầu à? Mẹ chồng cô cũng mang bầu luôn sao?”

“Cả nhà ba người không ai mọc tay mọc chân à?”

“Cô còn để số tôi lần nữa, tôi vứt hết đồ của cô luôn đó!”

Cô ta đành nhờ bên quản lý đem hàng lên giúp.

Vài hôm sau, quản lý cũng buông xuôi.

Cô ta lại tìm đến tôi, cười tươi rói.

“Láng giềng với nhau, giúp một tay đi mà.”

“Giờ tôi mới có thai, đang giai đoạn quan trọng, thật sự bất tiện lắm.”

“Đợi cô có bầu rồi sẽ hiểu thôi.”

Miệng thì nhờ vả mà thái độ thì chẳng giống đang nhờ ai. Cuối cùng còn phải đá xoáy tôi một câu:

“Tôi thấy cô bao năm nay chẳng ai thèm, chắc vì tính khí tệ quá.”

“Cô đem bao gạo và mấy kiện hàng mấy hôm trước lên giúp tôi, tôi giới thiệu cho một người đàn ông tốt.”

“Làm việc gì cũng chậm chạp, cũi em bé vẫn đang đợi bay mùi kìa.”

“Phải đợi tôi nhắc mới chịu làm.”

Tôi bật cười khẩy.

“Được thôi, cô cứ chờ đấy.”

Tôi phi thẳng đến điểm nhận hàng, lôi ra hết hơn ba mươi kiện của cô ta.

Bảo sao ban quản lý phải bỏ cuộc, cô ta toàn mua đồ nặng.

Ba trăm cân gạo, cũi trẻ em, xe đẩy, bốn thùng sữa bột, năm thùng tã giấy…

Điểm nhận hàng vốn không lớn, đồ của cô ta chiếm gần nửa không gian.

Muốn biến tôi thành trâu già kéo hàng chắc?

Thích để số tôi à? Từ chối nhận, từ chối hết!

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau