Chương 22

22.

Tạ Nghiễn Thanh ở lại Giang Đô ba ngày, cuối cùng vẫn đưa Kiến Vi rời đi.

Ngày nàng lên đường, ta không dám tiễn.

Ta sợ mình không nỡ, sẽ theo nàng về Kinh Đô; cũng sợ nàng mềm lòng, không chịu đi. Sau đó Vương đại nương kể, hôm đó Kiến Vi chần chừ rất lâu, vẫn không muốn rời khỏi.

Nàng đang đợi ta.

Vất vả lắm mới đi được vài bước, nàng lại chạy về, nhét vào tay Vương đại nương một bọc nhỏ nặng trĩu, nhờ giao lại cho ta.

Ta mở ra —

Là chiếc khóa bình an nàng chưa từng rời khỏi người.

Lúc mới tới Giang Đô, chúng ta thân chẳng có một đồng, ta bán chiếc vòng vàng, giữ lại khóa bình an cho nàng. Nay ly biệt ngàn dặm, nàng mang theo vòng vàng, để lại khóa bình an cho ta.

Đây có lẽ là lời cuối cùng nàng muốn nói với ta —

Mong tỷ bình an.

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau