12
Bùi Chiêu đưa ta về phủ, suốt dọc đường ôm chặt không buông.
Đám hộ vệ và nha hoàn trong viện đều thức thời cúi đầu.
Hắn vội vàng đạp cửa ra, áp ta lên cửa mà hôn xuống.
Ta nghiêng đầu lãng tránh, mặt đỏ bừng, trừng mắt chất vấn hắn:
“Bùi Chiêu, suốt dọc đường… bọn họ đều nhìn thấy cả rồi.”
“Nhìn thấy thì nhìn thấy, ai dám nhiều lời, vậy thì không muốn sống nữa thôi.”
“……”
Nói xong, hắn mạnh mẽ giữ lấy cằm ta, lại hôn xuống một cái, thấp giọng cười khẽ:
“Chỉ mới nửa ngày không gặp, quận chúa đã không cho ta hôn rồi?”
“Còn bị nam nhân khác ngang nhiên bày tỏ tư tình trước mặt bao người?”
“Ngươi coi ta là gì đây?”
Nghe hắn truy vấn liên tiếp, ta liền biết, khi ở Tùng Sơn Lâu, hắn đã đè nén tức giận rất lâu rồi.
Ta nhỏ giọng phản kháng:
“Ta không phải đã giải thích rồi sao? Ta căn bản chưa hề đồng ý, vậy ngươi còn muốn gì nữa?”
Bùi Chiêu cười khẽ vì tức, đầu lưỡi khẽ chống lên gò má bên trái, nhàn nhạt nói:
“Muốn gì à?”
“Vậy… quận chúa không từ chối ngay tại chỗ, ta có thể hỏi một câu không?”
“Rốt cuộc là xót xa cho hắn, hay là nàng thật sự định gả cho hắn?”
Câu hỏi này, dù ta có nói thế nào, cũng khó chu toàn
Trả lời thế nào cũng sai.
Rõ ràng hắn không định dễ dàng bỏ qua cho ta.
Ta nhanh chóng cúi người, nhân lúc hắn mất cảnh giác, liền lách qua dưới cánh tay đang chống lên cửa mà chui ra ngoài.
Bùi Chiêu lười biếng xoa xoa chiếc nhẫn ngọc bích trên tay, khóe môi nhếch lên, bình thản đi theo.
Ta từng bước lui về sau, cho đến khi lưng chạm vào một vật cứng rắn.
Không hay rồi, là giường.
Ta tự chui đầu vào lưới.
…
Bùi Chiêu giày vò ta đến tận nửa đêm,
lần cuối cùng vùi đầu vào hõm vai ta, hơi thở nặng nề, cuối cùng mới chịu bỏ qua.
Nhưng miệng vẫn không quên đòi danh phận:
“Quận chúa, gọi một tiếng phu quân, ta nghe xem nào?”
Ta đẩy tay hắn ra, giận dỗi nói:
“Vậy sao ngươi không gọi một tiếng phu nhân, ta nghe thử xem?”
Ai ngờ, hắn bật cười, lồng ngực khẽ rung lên.
Giây tiếp theo,
“Phu nhân bảo bối.”
“Bảo bối phu nhân.”
“Tiểu bảo bối của phu quân.”
“……”
Ta bịt tai, mặt đỏ bừng, giơ chân đá hắn.
Hắn liền tóm lấy cổ chân ta, kéo ta về phía hắn.
Lại nữa, bổ khí dưỡng thân hay gì đây…
Cứu mạng!
13
Sáng sớm hôm sau,
Vừa nhớ lại chuyện tối qua, mặt ta lại bất giác nóng bừng lên.
Bùi Chiêu đúng thật là một con sói không bao giờ thấy đủ.
Đúng rồi, Vệ Nghiễn Đông.
Tối qua khi Bùi Chiêu kéo ta đi, ta có quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn cúi đầu, hai tay siết chặt, không biết đang nghĩ gì.
Dù sao, hắn trước giờ vẫn luôn chăm sóc ta rất nhiều.
Bất kể thế nào, ta cũng không muốn hắn vì ta mà không vui.
Vậy nên, ta quyết định đi tìm hắn, nói rõ mọi chuyện.
Vừa bước ra khỏi sân, ta lại trông thấy Bùi Chiêu đứng trước cổng viện.
Như thể hắn cố ý chờ sẵn, hoặc không cam lòng.
Vệ Nghiễn Đông lên tiếng, giọng điệu thì hướng về ta, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào hắn:
“Thải Vi, nàng thực sự định theo Bùi đại nhân sao? Hắn dù quyền khuynh triều đình, nhưng… hắn là người của Đông Xưởng!”
Giọng hắn trầm xuống, cố ý nhấn mạnh hai chữ Đông Xưởng.
Ta hiểu ý hắn.
Đại khái là muốn nói… Bùi Chiêu không thể làm nam nhân.
Nhưng lần này, Bùi Chiêu không hề nổi giận.
Hắn bước lên hai bước, nhếch môi cười, nhìn Vệ Nghiễn Đông:
“Sao thế, Vệ tiểu tướng quân, Đông Xưởng thì sao?”
“Người Đông Xưởng… Chẳng lẽ người Đông Xưởng lại không thể kết duyên??”
“Hay là… ngươi sợ ta không cho được Thải Vi hạnh phúc?”
Giọng hắn bình thản, nhưng cố tình nhấn mạnh hai chữ hạnh phúc.
Vệ Nghiễn Đông tức giận đến mức chửi hắn mặt dày vô sỉ.
Bùi Chiêu lại chẳng hề để tâm, chỉ vỗ nhẹ lên vai hắn, điềm nhiên nói:
“Yên tâm, chuyện này không cần ngươi bận tâm.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
…
Hắn đúng thật là điên rồi, lúc trước mặt người khác và sau lưng như hai con người khác nhau.
Vừa về đến phủ, ta còn chưa kịp thở ra một hơi, hắn đã không biết từ đâu tìm ra cả đống đồ kỳ quái.
Ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đã từ phía sau ôm chặt lấy ta, đôi môi nóng bỏng cố tình lướt qua vành tai.
Hơi thở phả nhẹ, giọng khàn khàn thì thầm:
“Phu nhân bảo bối, đây là mấy thứ ta mượn từ các thái giám thật đấy, không biết hiệu quả thế nào.”
“Hay là… tối nay thử một chút?”
Ta lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Bùi Chiêu đúng là không học điều tốt, chỉ toàn học mấy trò kỳ quái.
Ban ngày Vệ Nghiễn Đông nói có một câu, hắn vậy mà nhớ kỹ.
Hắn còn thật sự lùng hết đống này về.
Ta lắc đầu, liên tục lùi lại.
Hắn nắm chặt cổ chân ta, đôi mắt sâu thẳm, ửng đỏ.
“Tiểu bảo bối, còn chưa thử mà?”
Ta dùng chân còn lại đá hắn túi bụi, nghiến răng hét lên:
“Bùi Chiêu! Giờ đã là canh ba rồi!”
“Không quan trọng. Ngoài đồ ăn thức uống, trong vòng năm ngày… sẽ không ai đến quấy rầy chúng ta.”
“……”
— Hoàn —
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.