4.
Cố Tùng có lẽ không nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, cũng vẫn chưa nhận ra tôi là ai.
Hồi lớp 12, tôi và Cố Tùng từng ngồi cùng bàn suốt nửa năm.
Nhưng vốn dĩ anh ấy không phải người hay nói chuyện, còn tôi thì quá bận.
Bận học, bận kiếm tiền.
Trong trường, mỗi ngày tôi đều cắm cúi làm bài từ tiết đầu đến tiết cuối.
Tôi buộc phải hoàn thành hết bài tập trong ngày trước khi tan học, để sau khi về nhà còn kịp giặt giũ, nấu cơm, chuẩn bị nguyên liệu, nhào bột, xay đậu làm sữa.
Rồi sáng hôm sau phải dậy từ 4 giờ sáng, giúp chị hấp bánh bao, tranh chỗ bán đồ ăn sáng.
Ngồi cùng bàn lâu ngày, tất nhiên cũng hình thành vài sự ăn ý âm thầm.
Ví dụ như tôi ngồi phía trong sát tường, có lẽ Cố Tùng thấy tôi đi ra đi vào bất tiện, nên mỗi lần đi lấy nước đều tiện tay giúp tôi một phần.
Ví dụ như tôi biết Cố Tùng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, nên khi thu bài giúp anh, tôi luôn gấp gọn lại thật chỉnh tề.
Ví dụ như khi tôi lén làm bài trong giờ học, mỗi khi thầy cô chuẩn bị bước xuống bục giảng, Cố Tùng sẽ khẽ gõ mặt bàn nhắc tôi.
Ví dụ như mỗi sáng tôi đều làm thêm một phần xôi gà không nấm cho anh.
Thế nhưng, tổng số câu chúng tôi nói với nhau mỗi ngày có lẽ không vượt quá năm câu.
Ngoài nửa năm ngồi cùng bàn và lời tỏ tình bất ngờ của Cố Tùng vào ngày tốt nghiệp, suy cho cùng, tôi và anh ấy thực sự không thân thiết đến thế.
Vậy nên lúc bác sĩ Triệu hỏi, tôi cũng chỉ nói đúng sự thật.
Vậy nên, việc Cố Tùng không nhớ tôi là điều hoàn toàn dễ hiểu.
“Tôi vừa xem bệnh án rồi.”
Cố Tùng liếc nhìn Nhiên Nhiên đang ngủ trong lòng tôi, không nói lời thừa nào, vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề.
“Giờ tôi cần nắm thêm một số thông tin chi tiết.”
Anh hỏi rất kỹ về tiền sử bệnh và các ca phẫu thuật trước đây của Nhiên Nhiên, không bỏ sót bất cứ điều gì, vừa hỏi vừa ghi chép vào máy tính, trông vô cùng tập trung.
Gần xong, khi đang cuộn chuột, Cố Tùng bất chợt hỏi:
“Các ca phẫu thuật trước đều chỉ có mình cô chăm sóc à?
“Chồng cô đâu?”
Tôi trả lời không chút do dự: “Anh ấy bận.
“Các ca phẫu thuật của con đều do tôi đưa đi, nếu anh cần hỏi gì thêm, có thể hỏi tôi.”
Tay Cố Tùng khựng lại, anh ngẩng mắt nhìn tôi một cái.
Đôi đồng tử của anh dường như đen hơn người bình thường rất nhiều.
“Bận?
“Bận đến mức hơn cả con gái ruột của mình à?”
Tôi nghẹn lời.
May mà Cố Tùng có vẻ chỉ hỏi vu vơ.
Anh lại cầm bệnh án lên, nhíu mày khẽ nói:
“Tình trạng của bé đúng là khá phức tạp.”
Tim tôi thắt lại ngay lập tức, căng thẳng đến mức tai như ù đi.
“Bé còn quá nhỏ.”
Giọng nói của anh như vang vọng qua một lớp kính mờ, nghe thật xa xôi.
“Tình trạng cụ thể cũng có khác biệt so với bệnh nhân tôi từng gặp trước đây.”
Nói đến đây, Cố Tùng dường như định đặt bệnh án xuống.
Tim tôi như ngừng đập, tôi vô thức hoảng loạn giữ lấy tay anh.
“Bác sĩ, xin anh…”
Sợ đánh thức Nhiên Nhiên, tôi cố giữ giọng thật nhỏ.
“Xin anh hãy cứu con gái tôi… Con bé mới ba tuổi thôi.”
Bệnh của Nhiên Nhiên cuối cùng cũng thấy được chút hy vọng, nếu ngay cả Cố Tùng cũng từ chối…
Tôi vội lấy ra phong bì không quá dày nhưng đã chuẩn bị sẵn từ lâu, nhét vào tay anh.
Cố Tùng hơi khựng lại, cúi mắt nhìn thứ trong tay.
Một lát sau, anh nheo mắt lại.
Ánh mắt nhìn tôi đầy dò xét.
“Cô đang… đưa phong bì cho tôi?”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.