Chương 36

36.

Cố Tùng nói, chiều nay bọn họ đúng là đã gặp Trần Mậu, cũng đúng là có một chiếc xe mất lái lao tới.

Nhưng anh chỉ bị trầy xước ngoài da.

Trần Mậu thì nghiêm trọng hơn, gãy một chân.

Bọn họ vốn định đưa hắn đến bệnh viện rồi quay lại tìm tôi.

Không ngờ vừa đến bệnh viện, lại gặp đúng lúc có một bệnh nhân cần phẫu thuật khẩn cấp.

Cố Tùng liền để Lục Cập gọi điện báo một tiếng.

Không ngờ… Lục Cập lại diễn ra cái màn này.

Tôi luống cuống lau hết nước mắt trên mặt.

Cố Tùng trừng Lục Cập thêm một cái.

Rồi quay sang tôi, giọng mềm xuống:

“Anh sợ em lo nên không định kể chuyện này. Cũng là anh sai.

Sau này có chuyện gì, anh sẽ nói với em đầu tiên, được không?

Còn thằng nhóc kia… để lát nữa anh xử lý tiếp.”

Lục Cập bĩu môi:

“Thôi mà.”

Tôi cuối cùng cũng lau sạch nước mắt, nhỏ giọng đáp:

“Anh không sao là tốt rồi.”

Cố Tùng như còn muốn nói gì, nhưng từ xa có người gọi anh.

Anh dặn:

“Em tới phòng làm việc của anh ngồi tạm nhé. Một lát nữa anh xong sẽ đưa mọi người về.”

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau