38.
Ngày hôm đó, dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện,
mà cũng như thể đã trôi qua rất lâu.
Nhưng khi đi ngang hành lang trong suốt của bệnh viện,
tôi mới nhận ra bên ngoài vẫn còn nắng lớn.
Nhiên Nhiên đang ở đầu kia của hành lang chơi đùa với bác sĩ Tần.
Không biết từ lúc nào, Lục Cập đã lén lút đến đứng cạnh tôi, giọng già dặn như ông cụ non:
“Không biết khi nào thì mặt trời sẽ lặn,
mùa xuân có dài đến mấy rồi cũng sẽ qua.
Nếu đã thích, thì đừng suy nghĩ nhiều đến vậy.
Cô hiểu ý cháu chứ?”
Nó nhăn nhó nhấc tay xoa mông, nghiêm túc lắm.
“Đừng để cháu ăn đòn oan uổng phí.”
Tôi không nhịn được, bật cười khẽ.
Nó vẫn tiếp tục, trong mắt lấp lánh chút nghiêm túc,
còn có cả một thứ cảm xúc mà tôi không sao hiểu nổi:
“Cũng đừng chờ đến lúc thật sự mất rồi, mới hối hận không kịp.”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.