Chương 1

1.

Nằm trên giường bệnh,

tôi cảm nhận rõ ràng rằng sinh mệnh của mình đã đi đến hồi kết.

Bác sĩ nói, căn bệnh này là do tôi tự mình làm việc đến kiệt sức mà ra.

Mấy chục năm qua, tôi một lòng một dạ lo cho gia đình, khiến cơ thể suy sụp vì lao lực.

Nhưng tôi không hối hận.

Tôi, Triệu Thúy Thúy, tuy sinh ra ở nông thôn, không có học thức hay bằng cấp gì đáng kể.

Thế nhưng so với những người phụ nữ thành phố học cao hiểu rộng, tôi cũng được xem là một người không tầm thường.

Thời ấy,

tôi dựa vào việc làm ruộng, mổ heo, vác xi măng, lượm ve chai, từng đồng từng xu chắt chiu.

Tằn tiện từng bữa để nuôi chồng tôi – Cố Trường Sinh – học hành đỗ đạt, rồi còn chạy vạy khắp nơi để lo cho anh có một công việc tử tế.

Tôi đã nâng đỡ anh từ một thanh niên trí thức nghèo khổ, cha mẹ mất sớm, tay trắng lên thành giáo sư đại học danh tiếng, vẻ vang như hôm nay.

Cố Trường Sinh tính tình khiêm tốn, lại hết mực yêu thương vợ.

Ai ai cũng ngưỡng mộ tôi có số hưởng, khen tôi có con mắt chọn chồng tinh tường.

Ngay cả đứa con trai nhặt được giữa trời tuyết.

Từ khi còn trong tã lót, tôi đã nuôi lớn, dìu dắt cho đến khi trưởng thành, lập gia đình.

Dù không thể gọi là xuất sắc, nhưng cậu ấy nổi tiếng là hiếu thảo và hiểu chuyện.

Nhìn lại cả đời mình,

bao nhiêu khổ cực tôi trải qua cũng đáng, không uổng một kiếp người.

Tôi gắng giữ lại hơi thở cuối cùng,

chỉ muốn đợi chồng tôi – Cố Trường Sinh – và con trai tôi – Cố Niệm Ngọc,

chỉ mong được gặp họ lần cuối, để tiễn tôi đoạn đường cuối cùng.

Không hiểu vì sao, đến giờ họ vẫn chưa tới.

Có lẽ là kẹt xe.

Vừa mua cho Niệm Ngọc chiếc xe mà nó ao ước bao lâu, có lẽ nó đang lái cẩn thận quá nên chậm một chút.

Cũng có thể Trường Sinh đang gặp chuyện gấp ở chỗ làm.

Mấy năm nay anh ấy bận rộn vô cùng, thường xuyên đi công tác nước ngoài.

Tuổi cũng đã cao, mà trường đại học vẫn không biết thương xót cho anh.

Tóm lại, chắc chắn là vì có chuyện gì đó khiến họ bị kẹt lại.

Trước giờ tôi vốn luôn nhẫn nại, im lặng chờ đợi.

Nhưng giờ đây, tôi không còn cầm cự được bao lâu nữa.

Tôi cố gắng quay sang nhìn cô y tá bên cạnh.

Cô ấy nhẹ giọng an ủi:

“Bà Triệu, để cháu gọi lại cho người nhà bà lần nữa nhé.”

Cô ấy gọi cho Trường Sinh trước.

Sau một hồi chuông dài vang lên,

không ai bắt máy.

Gọi lại lần nữa.

Vẫn không ai trả lời.

Tiếp theo, cô gọi cho Niệm Ngọc.

Chưa đến hai giây, cuộc gọi bị cúp máy.

Tôi ho sặc sụa, thở không ra hơi, lo lắng đến rối bời.

Cô y tá cũng bắt đầu cuống lên:

“Cả hai người họ đang bận cái gì vậy chứ, vào lúc này rồi mà còn không chịu nghe!

Không được, cháu phải gọi thêm lần nữa.”

Lần này, may mắn là kết nối được.

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, bật loa ngoài.

“Chào anh, cho hỏi anh và ba của anh bao giờ đến? Mẹ anh… bà Triệu, có lẽ… không đợi được lâu nữa rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, tràn đầy hy vọng.

Không ngờ, giây tiếp theo, một giọng nam lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn vang lên:

“Sao còn chưa c/h/ế/t nữa?

Còn nữa, bà ta không phải mẹ tôi! Một bà quê mùa nhà quê như thế có xứng không? Mẹ ruột của tôi là Tạ Vãn Ngọc đấy, giáo sư Tạ danh tiếng từng du học nước ngoài! Giờ tôi đang dự đám cưới thế kỷ của mẹ ruột và ba ruột tôi.

Đừng gọi nữa! Làm lỡ giờ lành, cô chịu trách nhiệm được à?

Còn cái bà già mặt dày chiếm chỗ mẹ tôi mấy chục năm kia, tốt nhất là biết điều mà nhắm mắt đi cho rồi.”

Nói xong, hắn lạnh lùng cúp máy, không chút lưu luyến.

Cô y tá đứng sững, bàng hoàng không nói nên lời.

Trong đầu tôi như có hàng ngàn tiếng sét đánh tới tấp.

Đây… là con tôi sao?

Con trai tôi – Cố Niệm Ngọc – luôn được khen là hiếu thuận, sao có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?

Còn nữa, chẳng phải nó là đứa trẻ mồ côi tôi nhặt được trong tuyết sao?

Sao lại là con của Tạ Vãn Ngọc?

Sao lại là con của Cố Trường Sinh và Tạ Vãn Ngọc?! Hai người đó chẳng phải chỉ là sư huynh muội thôi sao?

Cái gì mà đám cưới thế kỷ?

Chồng tôi… vào ngày tôi sắp c/h/ế/t, lại đi cưới người khác?

Tôi không sao hiểu nổi.

Không dám tin.

Giận dữ và nghi hoặc cuồn cuộn dâng lên trong ngực.

Lồng ngực phập phồng dữ dội, toàn thân run rẩy không ngừng, cơ bắp co giật không kiểm soát.

Đôi mắt tôi mở trừng,

trong tiếng kêu hoảng hốt của cô y tá,

hơi thở tôi dừng lại.

C/h/ế/t không nhắm mắt.

Chương trước Chương sau