Chương 1

1.

Tôi gặp tai nạn xe.

Trên đường đến tìm bằng chứng sau khi nhận được ảnh chứng minh Tạ Duẫn ngoại tình.

Cô bạn thân của tôi sợ chết khiếp, lập tức đến bệnh viện, ngày đêm trông chừng tôi suốt 3 ngày, còn thề thốt sau khi tôi xuất viện sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp.

Ngày đầu tiên tôi bị tai nạn, ngay trước mặt tôi, Tần Nhã đã gọi điện mắng Tạ Duẫn té tát một trận.

Tôi cứ nghĩ ít ra anh ta cũng còn chút lương tâm.

Bị Tần Nhã mắng như thế, thì dù gì cũng nên lập tức đến xem tôi còn sống hay đã chết chứ.

Kết quả là đến tận ngày thứ ba, người đàn ông này mới lết xác đến.

Trong suốt khoảng thời gian đó, không một cuộc gọi, không một tin nhắn.

“Xin lỗi, dự án của công ty sắp ra mắt, anh không thể rời đi được.”

“Em thấy sao rồi?”

Tôi lặng lẽ nhìn người đàn ông đã sống cùng mình suốt 3 năm, hồi lâu không nói gì.

Anh ta không biết, suốt 3 ngày qua, hành tung của anh đã bị người ta kể cho tôi nghe hết.

Nếu như trước khi Tạ Duẫn đến bệnh viện, tôi vẫn còn chút mong chờ nơi anh ta.

Thì tất cả hy vọng ấy, cũng theo từng tấm ảnh, từng đoạn video gửi đến mấy ngày nay, mà tan biến không còn gì.

Người đó nói với tôi:

“Tôi không đành lòng để cô mãi chẳng hay biết gì. Trong lòng anh ta, cô chỉ là cái bóng của tôi mà thôi.”

“Chuyện cô bị tai nạn, anh ta kể với tôi rồi. Tôi chỉ thuận miệng nói không muốn anh ta đến bệnh viện, vậy mà anh ta thật sự không đến.”

“Hôm nay anh ta đến, là vì tôi bảo anh ta đi.”

“Người không được yêu mới là kẻ thứ ba. Cô nên rút lui đi.”

“Anh ta nói trong mắt cô chỉ có công việc, cô cũng chẳng yêu anh ta, sao còn cố chấp giữ lấy anh ấy làm gì?”

Tim tôi đau nhói như có hàng ngàn mũi kim châm, đến mức có lúc thấy mình như không thở nổi.

Không phải tôi không tin người từng yêu tôi như mạng sống lại có thể phản bội.

Chỉ là tôi không muốn tin mà thôi.

Tôi dằn vặt chờ đợi Tạ Duẫn chủ động thẳng thắn với tôi, nhưng đợi mãi vẫn không thấy.

Cô ta đúng là không giỏi che giấu gì cả.

Tạ Duẫn bị ánh mắt tôi nhìn chằm chằm đến mức có phần khó xử, anh ta bước lên sờ trán tôi:

“Nhìn anh kiểu gì thế? Không lẽ đụng xe xong quên luôn anh là ai rồi à?”

Anh ta quả thật đã tìm cho tôi một cái cớ tử tế.

Tôi thật sự muốn cảm ơn anh ta vì điều đó.

Tôi ngửa đầu ra sau một chút, mở WeChat trên điện thoại, bấm vào khung chat có ghi chú là “Chồng yêu”.

Trước mắt là một màn hình tin nhắn màu xanh lá, ở giữa xen lẫn một chữ “Ừ” trắng tinh.

“Tôi có thể hỏi… anh… là chồng tôi thật sao?”

Tạ Duẫn bật cười, đang định nói gì đó thì phát hiện nét mặt tôi vô cùng nghiêm túc, không giống đang giả vờ chút nào.

Anh ta có vẻ cạn lời:

“Được rồi, Giang Lam Nguyệt, em đừng đùa nữa, anh còn phải về công ty họp.”

“Thấy em không sao là được rồi, tan làm chiều nay anh quay lại thăm em.”

Là chồng tôi, vậy mà ba ngày không xuất hiện.

Hôm nay đến cũng chẳng buồn hỏi vì sao tôi bị tai nạn.

Anh ta thậm chí còn không biết hôm nay tôi được xuất viện.

Cô bạn thân siêu cấp của tôi, Tần Nhã, đã đi làm thủ tục xuất viện giúp rồi.

Tôi nắm lấy tay áo anh ta.

Đó là hành động mà Giang Lam Nguyệt trước kia hay làm mỗi khi giận dỗi với anh ta.

Trên mặt Tạ Duẫn thoáng qua một tia mất kiên nhẫn:

“Giang Lam Nguyệt, em có thể đừng làm loạn nữa được không? Em không sao mà không nói sớm với anh một tiếng, làm anh tốn công chạy một chuyến, công ty thật sự đang rất cần…”

Anh ta thật sự chẳng còn chút kiên nhẫn nào với tôi nữa rồi.

“Vậy nên, anh thật sự là chồng tôi sao?”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên, giống hệt như lúc chúng tôi lần đầu gặp nhau.

Tạ Duẫn cúi mắt nhìn tôi, trong ánh mắt lộ ra chút nghi hoặc sâu xa.

Sắc mặt anh ta dường như hoảng hốt trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã bị sự hân hoan tràn ngập trong đáy mắt che lấp.

Chương trước Chương sau