7.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Thư Uyển tái nhợt, nàng ôm chặt lấy hài tử, nhất quyết không buông tay.
Nàng cố gắng kể khổ với ta:
“Phu nhân, từ nhỏ Cẩn nhi đã ở bên ta, chưa từng rời xa.
Ta nguyện làm nô làm tỳ, chỉ cầu người cho ta ở lại chăm sóc Cẩn nhi.”
“Giả như ngươi là người lương thiện, giữ lại cũng không sao.
Đáng tiếc, ngươi lại cả gan hạ độc vào huyết mạch của Hầu gia.
Chuyện này, tuyệt đối không thể dung thứ.”
Thân thể Lâm Thư Uyển chao đảo, nhưng vẫn cứng miệng biện giải:
“Là… Cẩn nhi… uống nhầm.”
“Uống nhầm?”
Ta nhướng mày, nhìn nàng chằm chằm không chút lưu tình.
“Lại còn uống nhầm hai gói liên tiếp?
Ngươi xem Hầu gia và các vị khách đây là kẻ ngu sao?
Ngay cả con ruột mình cũng hạ độc, ngươi còn tư cách gì ở lại Hầu phủ?”
Nghe ta nói xong, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ.
Phu nhân Thượng thư – người quen thân với ta – càng thêm phẫn nộ, cao giọng chỉ trích:
“Lâm Thư Uyển, có lang trung nào lại kê Mộng Hãn dược cho bệnh nhân không? Mộng Hãn dược vốn là thứ hại người!”
“Đúng vậy, hôm nay là ngày Lục Trường Phong nhập liệm, mà con ngươi lại ‘tình cờ’ uống nhầm Mộng Hãn dược? Thật quá trùng hợp đi!”
“Còn nữa, ngươi làm sao vào được Hầu phủ?
Ngươi và đứa nhỏ kia với thân phận như vậy, rõ ràng không thể thấy ánh sáng!”
Lâm Thư Uyển sụp đổ hoàn toàn, không còn biện bạch gì nữa:
“Nếu phu nhân không tin ta, vậy ta lập tức dẫn Cẩn nhi rời khỏi nơi này!”
Rời đi?
Nàng cho rằng phủ Ninh Viễn Hầu là nơi nàng muốn đến thì đến, muốn đi là đi được sao?
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.