Chương 10

10.

Nghĩ đến cái c/h/ế/t của Trường Phong, thần sắc ta khẽ biến.

Trường Phong bị người hạ độc trong lúc đang ngủ.

Thế nhưng Lục Minh lại nói chuyện này liên quan đến tranh đấu giữa Thái tử và Dục Vương, Đông cung muốn hắn xử lý âm thầm, vì thế bên ngoài mới tuyên bố rằng thế tử đột ngột bệnh nặng mà qua đời.

Nay ngẫm lại, kẻ sát hại Trường Phong, e rằng đúng như Linh Nhi nói — đã sớm ẩn mình ngay trong Hầu phủ này.

Lúc ấy, Lục Minh đẩy cửa bước vào.

Hắn rõ ràng vừa từ Thanh Hà viện trở về, mỗi lời nói, mỗi chữ đều mang theo sự bất mãn đối với ta:

“Như Nguyệt, Cẩn nhi cứ khóc đòi mẫu thân, không chịu ăn cũng không chịu uống.

Nàng xem nàng đã làm ra chuyện tốt gì rồi đó!”

“Từ khi nàng làm chủ mẫu đến nay, xưa nay luôn khoan hậu độ lượng, vì sao hôm nay lại cứ mãi không buông tha cho Thư Uyển?”

“Thôi được rồi, ta đã hứa với Cẩn nhi sẽ đón mẫu thân nó trở lại, nàng đừng ngăn cản nữa!”

Ta đợi hắn phát tiết xong, bình tĩnh rót một chén trà đưa tới:

“Phu quân, đưa Lâm Thư Uyển đến nha môn chỉ là làm cho có lệ.

Sáng mai thiếp sẽ sai người đón nàng ta về phủ.”

Lời vừa dứt, đến lượt Lục Minh ngẩn người.

Giọng điệu hắn dịu đi hẳn:

“Như Nguyệt, nàng thật lòng bằng lòng để Thư Uyển nhập phủ?”

“Phu thê bao năm, chẳng lẽ Hầu gia còn không hiểu tính tình thiếp?”

Ta đưa chén trà cho hắn, giọng nói mang theo đôi chút áy náy:

“Hôm nay đông khách, nếu Lâm Thư Uyển cứ tiếp tục gây rối, e sẽ làm tổn hại thanh danh của Hầu phủ.

Vừa hay Tây viện cũng đã tu sửa xong, ngày mai thiếp sẽ sắp xếp cho mẹ con nàng ấy dọn sang đó.”

Tây viện là viện gần Lục Minh nhất, vốn là nơi Tô Tuyết Nghênh tranh giành nhiều năm mới có được.

Đáng tiếc, nàng ta còn chưa kịp dọn vào đã phải nhường chỗ cho người khác.

Thấy sắc mặt Lục Minh còn chút do dự, ta nhàn nhạt nói:

“Hầu gia, nâng đỡ Lâm Thư Uyển là vì Trường Cẩn.

Nó là thế tử tương lai của Hầu phủ, nếu ở trong viện hẻo lánh, chẳng phải khiến người dưới sinh lòng bàn tán?

Chưa kể, bên phía Lão Thái quân cũng khó ăn nói.”

“Phải, nàng nói rất đúng.”

Lục Minh liên tục gật đầu, bước lên nắm lấy tay ta:

“Như Nguyệt, có nàng quán xuyến Hầu phủ, vi phu mới thật sự yên lòng.”

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau