11.
Ta cho giải tán toàn bộ khách khứa, rồi cho người triệu phụ hoàng mẫu hậu đến.
Theo sau còn có cả song thân của Cố Đình Huyên.
Khi hay tin con trai từ nay chẳng khác gì thái giám, bọn họ khóc lóc cầu xin phụ hoàng tra rõ chân tướng sự việc.
Cố Đình Huyên ban đầu vì đau mà ngất xỉu, ta bảo thái y chữa trị cho hắn nhưng không được dùng Ma Phí Tán.
Chẳng bao lâu, hắn liền bị cơn đau đánh thức, sống lại trong địa ngục trần gian.
Dù thế, hắn vẫn cố gắng gượng, nghiến răng bào chữa cho bản thân:
“Là do Lưu Y Y! Là tiện nhân ấy hại ta!”
“Điện hạ, là nàng ta dùng yêu thuật mê hoặc thần, xin người hãy tin thần!”
Lưu Y Y lại không nói nửa lời biện hộ, chỉ ngửa mặt cười, nụ cười điên dại rớm máu.
Lúc bị lôi đi còn gào lớn:
“Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly a!”
Phụ hoàng mẫu hậu không hiểu gì, tràn đầy nghi hoặc.
Ta nhìn hoàng huynh, hai chúng ta chỉ cần một ánh mắt là đã hiểu ý.
Lập tức sai người dẫn yêu đạo kia ra.
Tên yêu đạo ấy tuổi thật chỉ hơn ba mươi, nhưng cả người đã còng rạp, tóc râu đều bạc trắng.
Dùng tà pháp như Hoán Hồn Ngọc để hại người, người thi pháp phải trả giá bằng năm mươi năm tuổi thọ.
Lúc bị bắt, yêu đạo ấy chẳng chút hoảng loạn, chỉ nhàn nhạt nói:
“Năm xưa được lão hầu gia cứu mạng, ân cứu mạng, tất nhiên phải lấy mạng trả. Những việc ta làm, không chút hối hận.”
Ta chẳng thèm nhìn hắn, tiện tay vứt viên Hoán Hồn Ngọc rạn nứt đầy vết nứt lên người hắn như ném rác:
“Ân cứu mạng?”
“Ân cứu mạng của ngươi, cớ gì lại bắt ta phải trả?”
Chỉ cần nghĩ đến kiếp trước, nỗi bi thương của ta lại bắt nguồn từ một cái gọi là “ân cứu mạng” không hề liên quan đến ta, lồng ngực liền như bị đổ cả ấm nước sôi lên, đau đến khó thở.
Hàng chục năm cô hồn phiêu bạt, từng đêm từng đêm đầy u uất, khiến ta như thể không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Cuối cùng, ta không thể kiềm nén nữa.
Ta rút thanh đao của thị vệ bên cạnh, một đao đâm thẳng vào tim hắn.
Chỉ khi thân thể yêu đạo ấy ngã xuống, ta mới cảm thấy bản thân như vừa sống lại.
Người nhà họ Cố run như cầy sấy.
Phụ hoàng mẫu hậu tràn đầy lo lắng nhìn ta.
Hoàng huynh tiến lên, giọng nói dịu dàng như gió xuân:
“A Âm ngoan, đừng sợ nữa, sẽ không ai có thể làm hại muội được nữa rồi.”
Ta buông thanh đao trong tay, quỳ xuống trước phụ hoàng mẫu hậu.
Từng chữ từng lời, ta kể hết âm mưu của Cố Đình Huyên.
Cũng kể hết tất cả những gì ta đã trải qua ở kiếp trước.
Khi nghe đến đoạn máu ở đầu ngón tay ta lại trở thành tấm bùa che chở cho Lưu Y Y, mẫu hậu ôm ta vào lòng mà khóc không thành tiếng.
Phụ hoàng thì nổi giận long trời lở đất, lập tức hạ chỉ trừng phạt.
Phủ Cố gia bị tịch thu toàn bộ gia sản, tước bỏ tước vị, toàn bộ người trong tộc bị đày đi biên ải.
Hoàng huynh – người giữ mình nghiêm cẩn, hai mươi năm chưa từng thất lễ – lúc ấy tự mình tiến đến, xách Cố Đình Huyên đang giả c/h/ế/t dưới đất lên.
Từng quyền từng quyền đấm xuống, đến khi mặt mày hắn be bét máu, thịt nát xương tan.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.