13.
Khi ta lờ mờ tỉnh lại, trước mắt là một gương mặt tiều tụy, quầng mắt thâm xanh của Dương Chiêu Khê.
Hắn chống tay gục đầu trên mép giường ta, thiếp đi vì mệt.
“Đệ đệ…?” Ta vô thức gọi, rồi lập tức thấy không ổn, vội vàng đổi giọng.
Nhưng hắn đã tỉnh, luống cuống nhào đến bên giường, đưa tay sờ lên trán ta, xác nhận ta thật sự đã tỉnh, vành mắt hắn lập tức đỏ hoe.
“Sao…?” Ta vừa định đưa tay an ủi, mới phát hiện toàn thân đau nhức như bị xe cán qua.
“Ngươi đã nằm mê man suốt một tháng, ngay cả đại phu cũng thay tới mấy lượt rồi.”
“Ưm…” Ta cố gắng ngồi dậy.
Dương Chiêu Khê đỡ ta, ta nhẹ tựa vào vai hắn, uống một ngụm nước.
“Ngươi yên tâm, mọi chuyện đều đã được thu xếp ổn thỏa, chỉ đợi ngươi trở về mở tiệc khánh công thôi.”
Hắn kể cho ta nghe những chuyện xảy ra sau khi ta ngất đi, lúc này ta mới biết, tiếng vó ngựa hôm đó quả thực là viện binh do Chiếu Dạ dẫn tới.
“Tướng quân tỉnh rồi!” Thọ Á hớn hở mang thuốc vào, chạy vọt ra ngoài như tên bắn, “Huynh đệ ơi! Tướng quân tỉnh rồi!”
“Ta muốn ra ngoài hít thở chút gió.”
Ta ngẩng đầu nhìn Dương Chiêu Khê.
Không ngờ vừa ngẩng đầu, môi lại vô tình lướt qua cổ hắn, khẽ chạm một cái, khiến hắn run lên, cả người như căng cứng lại.
Hắn nắm chặt vạt áo trên đùi, không nói được lời nào.
“…Được không?”
Không thấy hắn đáp, ta nhẹ giọng hỏi lại lần nữa.
Hắn vẫn không nói gì.
Ta nhận ra điều gì đó, ngước mắt nhìn kỹ, thì thấy… hắn đỏ mặt. Từ cổ tới tai đều đỏ bừng, môi run run như đang bị ai bắt quả tang.
Ta vốn nghĩ tiểu điên này chỉ biết kề dao vào cổ ta, mắt đỏ bừng đòi lấy mạng.
Không ngờ… hắn cũng biết đỏ mặt?
Chẳng lẽ ta hiểu sai rồi? Người hắn thích không phải là Uyển Mộng cô nương…
…mà là Từ Tử Nghi!?
Chưa kịp nghĩ kỹ, hắn cuối cùng cũng mở miệng:
“Được… ta dẫn ngươi ra ngoài.”
Bên ngoài, Thọ Á đang tụ tập một đám người, ngồi quây quanh lửa trại.
Dương Chiêu Khê đắp cho ta một chiếc áo choàng thật dày.
“Ngươi nói đám c/h/ế/t ở Tiếu Thi Sơn kia, trước lúc c/h/ế/t đã nhìn thấy cái gì? Cởi hết quần áo ra mà còn cười vui vẻ thế?”
Thọ Á ngậm một chiếc lông vịt đen vặt trộm từ áo choàng lông của Viên Tước, vừa khều răng vừa tỏ vẻ huyền bí.
“Tiếu quỷ bản tính dâm loạn, bắt chước tiếng người… Ngươi nói thử xem, nó bắt chước cái gì mà khiến người ta tự cởi đồ?”
Viên Tước liếc ánh mắt lạnh lùng, chiếc áo choàng lông bị trụi mất một mảng sau cổ, khiến hắn tức mà không thèm nói thêm.
“‘Đại gia tới chơi nè~’ chẳng hạn?” Thọ Á giả giọng, rùng mình siết chặt áo, “Vậy thì tiểu gia chẳng phải rất nguy hiểm?”
“…” Viên Tước chẳng buồn đáp lời kẻ ngốc.
Nếu không phải hôm ấy Chiếu Dạ chạy về báo tin, hắn c/h/ế/t cũng chẳng chịu hành sự cùng Thọ Á.
Nghe nói tiếng kêu của Tiếu quỷ có thể khiến người ta thấy người mình thương nhớ nhất.
Từng có một đôi vợ chồng lạc trong tuyết Tiếu Thi Sơn, nghe được tiếng gọi, tưởng là người kia đang ở bên cạnh, cố gắng đào tuyết tìm nhau. Nhưng càng đào càng sâu, cuối cùng cả hai đều c/h/ế/t cóng.
Thực ra lúc đầu, tuyết chỉ dày có một thước, lưng họ tựa vào nhau — chỉ cần đừng động thì đã được cứu rồi.
“Còn tướng quân, ngài nghe thấy gì vậy?” Thọ Á nháy mắt cười, “Người có ý chí kiên định như ta, mỹ nhân kế còn chưa chắc làm ta dao động…”
“Người thương nhớ nhất…”
Ta nhớ đến trong hang tuyết hôm đó, hắn gọi một tiếng “Quỳnh Nguyệt tỷ tỷ”, mặt ta bất giác nóng bừng, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Dương Chiêu Khê.
Chẳng lẽ người hắn thích không phải Uyển Mộng, không phải Từ Tử Nghi…
Mà là ta?
Nghĩ đến khả năng ấy, mặt ta đỏ như luộc chín.
Dương Chiêu Khê lại không nhìn ta, chỉ mím môi, quay mặt đi nhìn về phía ngọn núi tuyết xa xăm, gương mặt trắng trẻo nhiễm một tầng ửng đỏ lạ thường.
Nghe nói đêm tướng quân tỉnh lại, phó tướng vui đến phát điên, cầm trường thương lăn lộn suốt đêm ngoài thao trường, như sói hoang được thả xích, quấy rối đến mức Thọ Á bị mất ngủ, hôm sau còn đánh nhau với hắn một trận.
Ta bình phục hẳn rồi, các huynh đệ trong doanh trại liền vây lấy không tha, ép ta uống liền ba chén rượu trắng to tổ chảng.
Dương Chiêu Khê vội ngăn, lại bị Viên Tước bụng đen ngoắc cổ kéo lại, cười hì hì ép hắn cùng uống.
Những ngày như thế, sau khi ta đổi về thân xác, e là không còn được gặp lại nữa.
Tửu lượng Dương Chiêu Khê không cao, thường ngày uống chỉ để chống rét.
Đêm ấy hắn bị chuốc say, trở về lều lặng thinh, không ồn ào, không nổi nóng.
Ta từng thấy hắn điên cuồng cầm thương g/i/ế/t địch, từng thấy hắn lạnh lùng trừng mắt dọa người, chưa từng thấy hắn yên tĩnh như thế này.
Ngọn nến chập chờn, lông mi hắn dài che khuất ánh mắt, góc nghiêng sắc nét, rõ ràng chỉ là một thiếu niên.
Ta sợ hắn lạnh, tìm áo khoác đến đắp cho hắn.
Hắn ôm bình rượu rỗng trong tay, trong mơ khẽ thì thầm một câu:
“Quỳnh Nguyệt tỷ tỷ…”
Tay ta dừng lại giữa không trung.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.