Chương 13

13

Lần này, Lâm Húc hiếm khi không trách tôi.

Luật sư và Trần Lệ vội vã rút khăn giấy lau mặt cho mẹ chồng.

Bà trợn mắt, không thể tin nổi nhìn tôi.

Có gì mà phải nhìn? Dù sao thì sắp tới bà cũng chẳng còn là mẹ chồng tôi nữa, cần gì phải khách sáo.

Tôi rút một tờ khăn giấy lau tay:

“Các người cứ từ từ bàn bạc, có kết quả thì gọi tôi.”

Tôi quay người rời đi, thì bị Lâm Húc nắm lấy tay.

Mắt mẹ chồng dán chặt vào tay anh đang nắm tay tôi, giọng cứng nhắc:

“Lâm Húc, mẹ cũng nói thẳng luôn, hôm nay gọi luật sư đến, chính là để bàn chuyện ly hôn của con với Lý… Đào Lý.”

“Con nghĩ kỹ đi, nếu con chọn nó, thì mãi mãi đừng nhận mẹ là mẹ nữa.”

Lâm Húc không nói gì.

Giọng mẹ chồng dịu xuống:

“Con ngoan à, mẹ biết là con bị Lý Đào Lý làm hư.

Con ly hôn đi, Trần Lệ hơn nó gấp bao nhiêu lần.”

Trần Lệ đỏ bừng cả mặt, đến tận mang tai.

Không rõ là ngượng ngùng, hay xấu hổ.

Lâm Húc vẫn nắm chặt tay tôi, cuối cùng cũng lên tiếng:

“Mẹ, nếu mẹ nhất định bắt con ly hôn…”

Anh hít sâu một hơi:

“Con đồng ý ly hôn.”

Mẹ chồng thở phào nhẹ nhõm:

“Biết ngay mà, con là đứa con ngoan, mẹ sẽ không hại con đâu.”

Trần Lệ mặt càng đỏ hơn.

Tôi khẽ giật tay ra, nhưng anh vẫn nắm chặt không buông, rồi tôi nghe thấy anh nói tiếp:

“Nhưng nếu con và Tiểu Đào ly hôn, thì cả đời này con sẽ không tái hôn nữa.”

“Trần Lệ cũng được, Vương Lệ cũng vậy, du học sinh hay tiến sĩ gì cũng thế, con đều không cưới.”

“Mẹ, mẹ nên chuẩn bị sẵn tâm lý rằng cả đời này con sẽ không lấy vợ nữa, cũng không có con. Đây là kết quả mà mẹ đã dùng đạo hiếu ép con phải lựa chọn.”

Anh quay sang tôi, ánh mắt dịu dàng:

“Tiểu Đào, em chẳng đã từng nói không muốn có con sao?”

“Hôn nhân chẳng qua chỉ là một loại hình thức, chúng ta có thể không cần kết hôn, mà yêu nhau cả đời.”

Lần này không chỉ mẹ chồng, Trần Lệ, và nữ luật sư đều sững sờ nhìn anh — mà ngay cả tôi, cũng c/h/ế/t lặng.

Đây có còn là anh chàng kỹ sư hiếu thảo tôi từng quen qua buổi xem mắt nữa không?

Là đấy — vì khi mẹ bảo ly hôn, anh lập tức gật đầu cái rụp.

Nhưng cũng không hẳn — vì sau khi đồng ý, anh lại dùng một cách khác, g/i/ế/t người không thấy máu, để chống lại mẹ mình.

Mẹ chồng tức đến mức gào khóc, giậm chân, đấm ngực.

Lâm Húc thì chẳng mảy may dao động:

“Mẹ à, lúc nãy mẹ nói bảo con mua căn nhà khác, dắt Tiểu Đào ra ở riêng.”

“Thật ra con đã nghĩ tới chuyện đó rồi, chỉ là không biết nên mở lời thế nào.

Giờ mẹ đã nói rồi, thì tụi con cứ làm theo vậy.”

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau