4.
Cùng với tiếng mưa rơi tí tách, giọng nói trầm thấp của Lạc Dã vang lên.
Anh cúi đầu nhìn tôi, thản nhiên thừa nhận:
“Đây là cuộc hôn nhân do gia tộc sắp đặt, anh không thể từ chối.”
“Họ cũng sẽ không bao giờ chấp nhận một người không có giá trị như em bước vào nhà họ, em hiểu chứ?”
“Nhưng A Thu, anh sẽ không rời xa em.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt tôi.
“Anh vẫn sẽ bảo vệ em, như trước đây, chẳng có gì thay đổi cả.”
Tôi chợt nhận ra điều gì đó không đúng.
“Ý anh là gì?”
Không rời xa tôi?
Chẳng có gì thay đổi?
Đôi mắt của Lạc Dã tối đen, sâu thẳm như một màn đêm không đáy.
Tôi nhìn vào đôi mắt ấy, phản chiếu chính mình đầy bi thương và đáng thương.
Thực ra, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi.
Nhưng đến tận lúc này, tôi lại chẳng thể thốt ra được một lời nào.
Tôi nhìn anh chằm chằm, giọng nói khàn đặc, từng chữ như khứa vào tim mình:
“Lạc Dã, anh muốn tôi làm kẻ thứ ba sao?”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.