12.
Sau đó, chúng tôi không nghe hết concert, đột nhiên nhận được cuộc gọi cấp cứu phải quay lại bệnh viện.
Ngoại ô xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn giữa tám chiếc xe, một số nạn nhân được khẩn cấp chuyển vào bệnh viện chúng tôi. Khi tôi và Phó Tinh Trạch lao vào phòng cấp cứu, bên trong đã đông nghịt người, các bác sĩ và y tá đang gấp rút cứu chữa.
Y tá trưởng ngẩng đầu nhìn tôi, vội vàng thốt lên:
“Trời ơi, Tiểu Sư, em bị cướp à? Áo quần rách hết rồi?”
Tôi vừa vội vàng chạy ra khỏi khán giả, tóc tai rối bù, áo sơ mi bị xé rách mấy chỗ, chỉ lo lắng về việc cứu chữa các nạn nhân, suốt dọc đường chẳng kịp để ý gì đến bản thân.
Vừa dứt lời, ngay lập tức có mấy ánh mắt tò mò nhìn tôi.
“Mặc vào đi.”
Phó Tinh Trạch bước nhanh qua bên tôi, vứt một chiếc áo khoác denim có mùi hương nhẹ nhàng lên vai tôi, che kín cơ thể tôi.
Tôi tức giận như muốn phát điên, ngay lập tức vứt chiếc áo khoác ra, không thèm để ý gì đến anh.
Cùng đi với tôi suốt quãng đường, lúc có Tiểu Quả Quả thì anh chẳng hỏi han lấy một câu, giờ lại đến đây giả vờ quan tâm gì chứ?
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.