Chương 14

14.

“Bác sĩ Phó, anh làm gì vậy! Anh sao thế?”

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Phó Tinh Trạch cuối cùng cũng phản ứng lại, hoảng loạn nhưng vẫn rất có trật tự phối hợp với các bác sĩ nội khoa để cứu chữa.

Tôi đứng ngẩn ra vài giây, lần đầu tiên cảm thấy không biết phải nói gì với anh.

Lúc này, từ ngoài cửa vang lên một tiếng gọi khẽ:

“Con gái, con gái? Các con bận rồi à?”

Tôi nhìn về phía phát ra tiếng gọi, ngoài cửa là… bố tôi!

“Bố chỉ bị thương nhẹ thôi, đợi con không bận rồi làm sau nhé.”

“Cái thằng đó có phải bạn trai con không? Tôi thấy nó cũng chẳng có gì đặc biệt.”

Lúc này, bệnh nhân bên cạnh Phó Tinh Trạch không qua khỏi, chiếc khăn trắng đã được phủ lên.

Thực ra, khi bệnh nhân được đưa đến đã ở trong tình trạng não bị lệch nặng, chỉ còn sống nhờ máy móc, cơ hội cứu sống gần như không có, nhưng bố tôi chỉ nhìn thấy lần cuối, tự nhiên cho rằng đó là lỗi của Phó Tinh Trạch, nhíu mày nói với tôi:

“Thằng này sao lại để bệnh nhân c/h/ế/t thế?”

Phó Tinh Trạch ngơ ngác nhìn về phía cửa, ánh mắt anh chạm phải của bố tôi, tay anh bỗng khựng lại giữa không trung, không biết phải đặt vào đâu.

Tôi không biểu cảm, đứng chắn giữa hai người:

“Bố, con đã chia tay mấy tuần rồi, đừng có nói linh tinh nữa.”

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau