9.
Tôi cùng con gái bắt đầu dọn dẹp lại căn biệt thự.
Con bé cuối cùng cũng được trở về căn phòng lớn vốn thuộc về mình.
Không còn những người phiền phức quấy rầy, con bé dần trở nên vui vẻ, cởi mở hơn.
Thế nhưng, nó vẫn luôn khiêm nhường, cư xử lễ độ với mọi người như cũ.
Chẳng bao lâu sau, con gái tôi nói cho tôi biết — mẹ tôi đã bị cháu trai đ/á/n/h, hiện đang nằm viện.
Chuyện này còn bị đưa lên hot search.
Tôi đến bệnh viện thăm bà.
Bà nằm đó, ống dẫn thức ăn cắm vào mũi, nước mắt cứ chảy dài.
Khi nhìn thấy con gái tôi — một cô bé chỉn chu, hiểu chuyện — ánh mắt bà đầy ắp hối hận.
Nhưng một người đến từng tuổi ấy rồi, giờ mới thấy hối tiếc, thì đã quá muộn.
Cháu trai tôi vì chuyện đó mà bị đưa vào trại giáo dưỡng.
Tôi không thấy thương xót chút nào — chỉ thấy, đáng đời.
Sau đó, tôi và con gái cùng nhau băng qua nhiều ngọn núi, đi qua nhiều dòng sông, ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn.
Không còn những con người cản đường, thế giới của mẹ con tôi như bừng sáng.
**Toàn văn hoàn.**
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.