Chương 1

1.

Ta là đích nữ phủ Thừa tướng, tên gọi Giang Vô, từ nhỏ thân thể yếu ớt, bệnh tật triền miên.

Phụ mẫu bảo rằng ta từng trải qua mấy cơn bạo bệnh, suýt chút nữa liền “ngỏm” rồi.

À phải, mẫu thân ta còn nói, “ngỏm” chính là chết. Người lúc nào cũng có thể thốt ra những lời kinh thế hãi tục, đến mức chúng ta chẳng thể hiểu nổi.

Cũng chính vì thân thể yếu ớt, ta mới bị đổi tên thành “Vô”.

Ta thắc mắc: “Vì sao lại là ‘Vô’?”

Họ đáp: “Tên càng hèn mọn, càng dễ nuôi.”

Ta lại hỏi: “Vậy sao không đặt là Cẩu Tử? Thiết Trụ? Chữ ‘Vô’ có gì hèn đâu?”

Mẫu thân lập tức cướp lời: “Bởi vì tình cảm đến muộn còn rẻ mạt hơn cả cỏ.”

Sau này, ta nghe phụ thân kể lại, hóa ra mẫu thân từng định đặt tên ta là Giang Thảo Thảo, hoặc Giang Thâm Tình.

May mà phụ thân đọc sách nhiều hơn mẫu thân, cuối cùng mới chọn chữ “Vô”.

Nói đi cũng phải nói lại, tuy thân thể ta yếu nhược, nhưng được cái phụ mẫu ban cho một dung mạo xuất chúng.

Lâu dần, ta liền có danh hiệu “Đệ nhất bệnh mỹ nhân kinh thành”.

Nói thật, ta từ tận đáy lòng không thích cái danh xưng này chút nào.

Dù gì hiện tại, nhờ vào luyện võ nhiều năm, ta đã khỏe mạnh vô cùng.

Một tay dễ dàng nhấc được thanh huyền thiết trọng kiếm nặng mấy chục cân, thậm chí còn có thể vung kiếm mà múa một đoạn hoa tay.

Mẫu thân nhìn ta đầy vẻ thất vọng, thọc ngón tay vào trán ta, thở dài chua xót:

“Không thích cũng chẳng còn cách nào khác. Ai bảo con giống ta, chẳng thông văn chương, không thể trở thành đệ nhất tài nữ kinh thành. Mẫu thân đành bỏ ra một số tiền lớn, tạo cho con danh phận ‘bệnh mỹ nhân’.”

“Kinh thành toàn là kẻ giàu sang quyền quý, nếu con muốn nổi bật, muốn lan truyền danh tiếng, nhất định phải tạo dấu ấn sâu sắc trong lòng thiên hạ.”

Ta còn có thể nói gì đây?

Chỉ có thể chống cằm, nhìn con ếch không xa nhảy ùm xuống ao sen—

“Bõm” một tiếng, vẫn là “bõm” mà thôi.

Chương trước Chương sau