Chương 20

20

 

Khi ta đẩy cửa bước vào, Tiêu Tố vẫn đang lẩm bẩm mắng mỏ trong lòng. Nhưng khi thấy ta, cuối cùng hắn cũng chịu im lặng.

Hắn rũ mắt xuống, giọng nói lạnh nhạt: “Khụ khụ… Ngươi quay lại làm gì? Nếu đã không thích ta, cớ gì phải miễn cưỡng bản thân làm những việc này?”

[Yểu Yểu quay lại rồi! Nhất định là nàng thương ta, nên mới chịu quay về.]

Nghe được tiếng lòng của hắn, ta chợt ngẩn ngơ, thoáng có cảm giác rằng hắn thật sự yêu ta.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Ta và hắn thành thân mới gặp mặt lần đầu, hắn căn bản không có lý do gì để động lòng thật sự.

Hắn đã muốn diễn, ta cũng không vạch trần, cứ thuận theo ý hắn mà cùng đóng vở kịch này.

Ít nhất không thể khiến quan hệ đôi bên trở nên căng thẳng, nếu không, một khi hắn lên ngôi, nhà họ Giang của ta e là không còn ngày lành để sống.

Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy thìa múc một muỗng thuốc, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến bên môi hắn, dịu giọng khuyên:

“Phu quân uống thuốc trước đi, có thuốc thì vết thương mới mau lành.”

Hắn ngước mắt nhìn ta, ánh mắt đầy nghi hoặc:

“Phu quân?”

[Hừ, đừng tưởng nàng gọi ta như vậy là ta sẽ bỏ qua cho nàng.]

[Muộn rồi, bản vương giận rồi, không dễ dỗ như thế đâu.]

Ta vẫn kiên trì giữ nguyên tư thế đưa thuốc, tay bắt đầu mỏi nhừ, mắt cũng dần đỏ hoe, nhìn hắn đầy mong chờ:

“Phu quân còn giận ta sao?”

Thấy hắn không hề có phản ứng, ta quay đầu, lấy khăn tay lau nước mắt, bắt đầu khóc thút thít.

Một lúc sau, hắn vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy bát thuốc, mặt mày khó chịu nhưng vẫn ngửa đầu uống cạn:

[Không, Yểu Yểu, nàng đừng khóc, nàng khóc là tim ta tan nát mất.]

[Không phải chỉ là thuốc thôi sao? Ta uống! Uống là được chứ gì? Cho dù nàng có đút cho ta thuốc độc, ta cũng uống!]

Hắn không lên tiếng, ta đành tự mình tiếp tục nói:

“Ta nghe Tấn Phong nói ngươi sợ đắng, không chịu uống thuốc, nhưng ta thấy cũng ngoan lắm mà. Lúc đến ta có mang theo ô mai, có thể giúp ngươi đỡ đắng miệng.”

Hắn uống thuốc xong, ta liền nhón lấy một viên ô mai, nhẹ nhàng bỏ vào miệng hắn.

Hắn ngẩn người một chút, khóe môi khẽ nhếch lên không dễ nhận ra:

[Nàng khen ta ngoan? Còn đặc biệt mang ô mai cho ta?]

[Nàng thật chu đáo, ta muốn ôm nàng quá.]

[À không, Tiêu Tố à Tiêu Tố, ngươi vô dụng quá! Sao có thể dễ dàng bị dỗ đến mức này?]

[Nàng một bên muốn hòa ly với ta vì Tân Phụ Cương, một bên lại đến dỗ dành ta?]

[Thật sự nghĩ bản vương là kẻ ngu ngốc dễ bị lừa sao?]

[Nhưng mà… tại sao…]

[Bản vương lại cảm thấy dễ chịu như vậy? Còn rất cam tâm tình nguyện bị nàng lừa?]

Hắn nhìn ta, ánh mắt có phần phức tạp, chậm rãi hỏi:

“Ngươi nói với ta những lời này, không sợ Tân tiểu tướng quân nghe thấy sẽ ghen sao? Nếu nàng muốn đi, ta sẽ không ngăn cản.”

Ta nhìn hắn, bình tĩnh đáp: “Ta và Tân Phụ Cương tuy quen biết từ nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện gả cho hắn. Vương gia có biết vì sao không?”

Lời này quả thực không sai.

Thứ nhất, ta và hắn quá mức thân quen, từ nhỏ đã xem hắn như huynh trưởng, đột nhiên một ngày trở thành phu quân, điều đó không hợp “luân thường đạo lý”.

Thứ hai, phụ thân ta hiện là Thừa tướng, nhà họ Giang và nhà họ Tân, một bên là văn thần đứng đầu, một bên là võ tướng trụ cột. Nếu kết thân, tất nhiên sẽ khiến Hoàng thượng nghi kỵ.

Ta nghiêng người tiến sát lại gần Tiêu Tố, chỉ thấy vành tai hắn trong nháy mắt đỏ bừng, bàn tay vô thức siết chặt lấy chăn, thân thể theo bản năng lùi về sau.

Ta cố ý tiếp tục tiến gần hơn, cho đến khi hắn cứng người, lưng chạm vào cột giường, không thể lùi thêm nữa.

Chậm rãi, ta bắt đầu tháo y phục của hắn, gỡ từng lớp băng vải thấm máu.

Trên tấm ngực rắn chắc trắng ngần, vết thương hiện rõ, không lệch đi đâu khác ngay vị trí trái tim.

Máu thịt lở loét, có thể thấy cả xương, ta không đành lòng nhìn thêm, chỉ cúi đầu tiếp tục thay thuốc cho hắn.

Khoảng cách gần hơn, hương thơm thanh lạnh trên người hắn bao trùm lấy ta.

Ta vô thức chậm rãi hơn trong từng động tác, duy chỉ có nhịp tim là không tự chủ mà đập rộn lên.

Hắn nhíu mày trầm tư, bỗng nhiên thử thăm dò:

“Lẽ nào Tân Phụ Cương… không được?”

Câu nói này làm ta nghẹn họng, suýt chút nữa bật cười, vô thức mạnh tay hơn khiến hắn đau đến nhíu chặt mày.

Hả?

Tân Phụ Cương không được?

Nếu để hắn nghe thấy, chắc chắn sẽ tức đến nổ phổi.

“Hắn có được hay không, ta là một nữ nhi trong sạch, sao có thể biết được? Ta hỏi ngươi như vậy, chỉ bởi vì hồi nhỏ lén gặp Vương gia một lần, từ đó liền nhất kiến chung tình.”

Nhất kiến chung tình…

Cái rắm!

Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thấy hắn, đây đều là lời bịa đặt.

Dù sao ta cũng chỉ nói là lén nhìn hắn thôi, đâu phải ta thích hắn đâu.

Ta cố ý lạnh mặt, ấm ức nói: “Nói tới nói lui, Vương gia vẫn không tin ta. Nếu ngươi không thích ta, trước kia cần gì nói những lời như thế, khiến ta ngỡ rằng ngươi thật lòng với ta?”

“Ta còn tưởng rằng, ta hiểu lầm ngươi với Giang cô nương, giận dỗi đòi hòa ly là lỗi của ta, nên mới quay lại xin lỗi ngươi. Giờ xem ra, tất cả chỉ là do ta một mình đa tình.”

Nói xong, ta nắm lấy tay áo, lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, xoay người bước ra ngoài.

Hắn lập tức xuống giường, gấp đến mức quên cả mang giày, giữ chặt lấy cổ tay ta, cuống quýt giải thích:

“Yểu Yểu, không phải nàng đơn phương tình nguyện, là ta hiểu lầm nàng và Tân Phụ Cương, là ta sai rồi.”

Ta vẫn tiếp tục diễn trò, cố chấp nói:

“Vương gia, ta từ nhỏ lớn lên trong khuê phòng, những nam nhân từng gặp qua chẳng đáng là bao, điều học được cũng chỉ là tam tòng tứ đức. Chúng ta tuy là hôn nhân do thánh thượng ban tặng, nhưng ta vẫn một lòng muốn cùng ngươi hòa thuận ân ái, vợ chồng tương kính như tân.”

“Nhưng còn ngươi thì sao? Lừa gạt ta? Ngay cả việc trọng thương cũng giấu ta? Khiến ta lo lắng suốt bao ngày. Nếu không phải Giang cô nương thẳng thắn giải thích, ngươi định giấu ta đến bao giờ?”

“Ta biết, Vương gia thân phận tôn quý, nếu không có thánh chỉ, chắc chắn cũng sẽ không cưới một nữ tử ốm yếu như ta, để người ta cười chê. Nếu ngươi không thật lòng với ta, ta đi ngay bây giờ.”

Hắn không chút do dự vòng tay ôm lấy ta từ phía sau, cằm tựa lên vai ta, giọng trầm thấp quấn quýt:

“Ta sai rồi, Yểu Yểu đừng đi. Ta không phải không thích nàng, cũng không muốn đuổi nàng đi. Ta chỉ sợ… sợ nàng không thích ta, sợ cố chấp giữ nàng lại sẽ khiến nàng căm ghét ta.”

“Yểu Yểu, ta yêu nàng, yêu lâu hơn nàng nghĩ nhiều, có lẽ từ kiếp trước đã thích nàng rồi.”

Hắn tin tưởng ta không chút nghi ngờ, trong lòng âm thầm thề rằng sau này sẽ không để ta chịu thêm chút ấm ức nào.

Mục đích đã đạt được, ta ngừng rơi nước mắt, dừng lại đúng thời điểm.

Chẳng qua chỉ là lấy lùi làm tiến, lấy phép khích tướng mà thôi.

Tiêu Tố, ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ có mình ngươi biết diễn sao?

Cho dù hắn thật sự thích ta, ta cũng không thể lấy cả nhà họ Giang ra đặt cược.

Cái giá này quá đắt, ta không thể đánh cược, cũng không dám mạo hiểm.

Trong câu chuyện kia, Tiêu Tố có thể từng yêu Giang Dao, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn cưới Giang Dao Nguyệt, cùng nàng sinh con đẻ cái?

Giữa đêm khuya thanh vắng, hắn có thể phân biệt rõ ràng được không? rốt cuộc hắn đang gọi “Yểu Yểu” hay “Dao Dao”?

Ngươi thấy đấy, tình yêu có thể dễ dàng trao đi, nhưng mạng sống, mới là thứ duy nhất thuộc về chính mình.

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau