Chương 23

23

 

Thoáng chốc đã nửa tháng trôi qua, nay đã là rằm tháng Bảy—Lễ Vu Lan Bồn, cũng là ngày ta mong đợi đã lâu.

Hôm nay bá quan đều được nghỉ, buổi tối dân chúng cả thành sẽ tập trung bên bờ sông Vị Thủy, thả đèn nước, dẫn lối cho vong hồn cô quạnh.

Nếu như không có bất ngờ nào xảy ra… thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.

Ánh trăng tràn vào cửa sổ, ngoài phố rực rỡ ánh đèn lồng.

Ta đã không thể kiềm chế được nỗi kích động trong lòng.

Chỉ cần đêm nay trôi qua suôn sẻ, ta sẽ được tự do.

Tạm biệt vương phủ Dụ Vương.

Tạm biệt Tiêu Tố.

À không.

Vĩnh viễn không gặp lại, Tiêu Tố.

Mặc dù hắn đối xử với ta rất tốt, nhưng ta càng muốn sống hơn.

“Yểu Yểu hôm nay có vẻ rất vui?”

Bên cạnh, giọng nói của Tiêu Tố kéo ta trở về thực tại.

Không biết vì sao, giữa khung cảnh náo nhiệt này, giọng hắn lại vương chút cô đơn đến lạ.

Ta nhìn dãy hàng quán nhộn nhịp bên phố, mỉm cười đáp:

“Đúng vậy. Được cùng phu quân dạo phố, cùng nhau thả đèn nước, tất nhiên là vui rồi.”

“Thì ra là vậy.”

Hắn khẽ cười, ánh mắt sáng rực như ánh trăng rằm, giọng điệu chân thành:

“Vậy mỗi năm vào rằm tháng Bảy, ta đều sẽ ở bên nàng. Có được không?”

Lòng bàn tay ta siết chặt lại, nhất thời không dám nhìn vào mắt hắn:

“Chuyện này…”

Ngay lúc ta còn đang lúng túng, một giọng nói kiêu ngạo tùy ý từ xa truyền đến, giúp ta giải vây.

“Yểu Yểu.”

Ta theo tiếng gọi nhìn qua, chỉ thấy Tân Phụ Cương khoác hắc y, sải bước tiến về phía ta.

Khi hắn đến gần, ta trêu ghẹo:

“Tân tiểu tướng quân, ngươi không đi tìm Giang cô nương sao?”

Hắn hừ lạnh:

“Ta với Giang Dao Nguyệt đâu có thân thiết. Hơn nữa, thánh thượng phát bệnh đau đầu, các thái y trong cung đều bó tay, nàng ấy đã được triệu vào cung khám bệnh rồi.”

Ta nhíu mày:

“Không phải là do Vương gia tiến cử sao? Hắn không nói gì với ngươi à?”

Dứt lời, Tân Phụ Cương khiêu khích nhìn Tiêu Tố.

Ta kinh ngạc:

“Thật có chuyện này sao?”

Trùng hợp thay, trong nguyên tác, Hoàng thượng chết vì bệnh đau đầu.

Mẫu thân ta không nhớ rõ thời điểm chính xác, chỉ biết Hoàng thượng qua đời vì chứng đau đầu quái lạ.

Có người đã hối lộ cung nhân, bỏ thuốc mạnh vào dược thiện.

Người bị bệnh đầu nếu uống vào, sẽ sinh ra ảo giác, cuối cùng kiệt sức mà c.h.ế.c.

Trong truyện không đề cập đến kẻ chủ mưu, theo lời mẫu thân thì:

“Tác giả não tàn, đào hố không lấp, sớm muộn gì cũng tự chôn mình.”

Nếu Hoàng thượng có chuyện, chưa biết chừng tội danh sẽ rơi lên đầu Giang Dao Nguyệt, kéo theo cả Thái tử và Tiêu Tố, cuối cùng để Tứ hoàng tử ngồi hưởng lợi.

Hoàng đế vừa mất, tức khắc sẽ có tân quân kế vị.

Còn ta, có thể sẽ c.h.ế.c trước khi Tiêu Tố lên ngôi.

Mọi chuyện dường như đang đi lệch khỏi cốt truyện, nhưng cũng có vẻ như đang theo đúng quỹ đạo của nó.

Tiêu Tố thản nhiên đáp:

“Là Giang đại phu tự nguyện vào cung. Nàng thân thể yếu, cần tĩnh dưỡng, không nên suy nghĩ quá nhiều.”

Tân Phụ Cương nhướn mày, không dây dưa thêm, chuyển đề tài:

“Nhiều năm không về, ta không quen đường lối kinh thành nữa, nên muốn tìm ai đó đưa ta đi dạo. Nghĩ tới nghĩ lui, ta cũng chỉ quen mình nàng.”

Ta còn đang trầm tư, bỗng bị Tiêu Tố kéo về bên hắn.

Hắn cười như không cười, chậm rãi nói:

“Không biết Tân tiểu tướng quân là muốn tìm một người, hay là muốn tìm Vương phi của bản vương?”

[Tân Phụ Cương, ngươi lại dám ngang nhiên ve vãn Vương phi của bản vương ngay trước mặt ta?]

[Ngươi xem ta là người c.h.ế.c à?]

Tân Phụ Cương tiến lên, nắm lấy cánh tay ta, giọng nói kiên định:

“Nói thẳng ra thì sao chứ? Ta chính là muốn tìm Yểu Yểu. Ta chỉ cần một mình nàng, ngoài nàng ra, không ai có thể thay thế.”

Ánh mắt Tiêu Tố chợt tối lại, chằm chằm nhìn bàn tay đang nắm lấy ta của Tân Phụ Cương.

Ta mơ hồ ngửi được mùi sát khí.

Tiêu Tố hờ hững mở miệng:

“Tướng quân nên cẩn trọng lời nói. Nếu những lời này bị truyền ra ngoài, ngươi có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Cho dù ngươi không để tâm danh tiếng của mình, chẳng lẽ cũng không quan tâm đến thanh danh của Yểu Yểu?”

Tân Phụ Cương kiên quyết:

“Ta đương nhiên để tâm thanh danh của nàng. Chính vì vậy, những lời này ta đã giữ trong lòng hơn mười năm. Nếu không phải do thánh thượng se duyên bừa bãi, làm sao có thể đến lượt ngươi?”

Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Tố, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào lòng đối phương.

“Vương gia, khi ta quen biết Yểu Yểu, còn chưa có sự tồn tại của ngươi.”

“Nếu nói về đến trước hay sau, ta mới là người đến trước.”

Tiêu Tố bật cười lạnh:

“Vậy thì sao? Người bái đường thành thân với Yểu Yểu là ta. Người cùng nàng đi hết cuộc đời cũng sẽ là ta. Chỉ cần chưa hòa ly, nàng vẫn là Vương phi của bản vương.”

“Không phải do thánh thượng se duyên bừa bãi.”

“Mà là bản vương đã quỳ suốt một ngày một đêm trong ngự thư phòng cầu xin mới có được hôn sự này.”

“Còn ngươi đã làm gì? Dựa vào cái gì mà muốn có nàng?”

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau