Chương 2

2.

Nhưng trước câu chất vấn của tôi, thứ tôi nhận lại chỉ là sự im lặng của anh ta.

Đúng lúc đó, điện thoại anh lại vang lên.

Tôi nhìn thấy hai chữ—

“Bảo Bối”.

Sắc mặt Trì Thương khẽ biến, giọng nói mang theo chút khó chịu:
“Nguyệt Nguyệt, em đừng gây chuyện nữa, Mạnh Kỳ bị đau dạ dày, anh đưa cô ấy đến bệnh viện rồi sẽ quay lại, lễ đính hôn của chúng ta vẫn sẽ diễn ra suôn sẻ.”

Ném lại một câu như thế, anh quay lưng bỏ đi, không ngoái đầu lấy một lần.

Từ xa, tôi nghe thấy anh nhận điện thoại, giọng nói dịu dàng:
“Mạnh Kỳ đừng sợ, anh đến ngay đây.
Không sao đâu, đừng khóc nữa, anh sắp đến với em rồi…”

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, chỉ thấy lòng mình đầy bi ai.

Tôi từng đọc một câu hỏi: “Sức sát thương của Bạch Nguyệt Quang rốt cuộc mạnh đến mức nào?”

Câu trả lời được yêu thích nhất là—
“Ngay khoảnh khắc cô ấy xuất hiện, tất cả người khác đều trở nên vô nghĩa.”

Mạnh Kỳ và Trì Thương.

Họ không chỉ là mối tình đầu của nhau, mà còn là thanh mai trúc mã.

Thế nhưng, tám năm trước Mạnh Kỳ ra nước ngoài, hai người chia tay.

Tôi biết cô ta có một vị trí đặc biệt trong lòng Trì Thương, nhưng tôi đã đánh giá thấp ảnh hưởng của cô ta.

Chỉ cần cô ta xuất hiện, thì ba năm tôi bên cạnh anh, hoàn toàn trở thành con số không.

Tôi run rẩy siết chặt hai tay, dựa vào tường để trấn tĩnh.

Đã quan tâm cô ta đến vậy, thì sao còn dây dưa với tôi?

Xem tôi như kẻ thay thế sao?

Ba năm tình cảm này, thật quá nực cười.

Khách mời trong bữa tiệc vẫn đang chờ đợi, tôi không thể rời khỏi lâu hơn nữa.

Tôi chỉnh lại lớp trang điểm, hít sâu một hơi, bước vào hội trường.

Sau đó, tôi tuyên bố hủy bỏ lễ đính hôn.

Khách mời ai nấy đều sững sờ.

Tôi điềm tĩnh nói:
“Trì Thương vừa đi tìm Mạnh Kỳ. Tôi không thích điều đó, nên lễ đính hôn hủy bỏ.”

Một câu đơn giản, lại ẩn chứa biết bao hàm ý.

Ngày đính hôn, bỏ rơi vị hôn thê để đi bên một người phụ nữ khác.

Đây chẳng phải là phản bội sao!

Khách mời người thì giễu cợt, kẻ thì lạnh nhạt, có người còn đầy vẻ tò mò nhìn tôi.

Không khí trong hội trường lặng ngắt như tờ.

Lúc này, từ một góc khuất, vọng lại một giọng nói lười biếng nhưng đầy sức nặng—
“Đáng lẽ nên như vậy từ lâu rồi, tiểu thư nhà họ Tây mà lại đi nuôi một con chó không biết trung thành.”

Tôi quay đầu nhìn theo tiếng nói, lập tức đối diện với một gương mặt tuấn tú vô song.

Hoa Trầm Tinh.

Kẻ đối đầu với tôi từ thuở nhỏ.

Nhưng vào khoảnh khắc này, lời anh ta nói lại đánh trúng tâm can tôi.

Chó không biết trung thành.

Dùng để nói về Trì Thương, thật sự quá đúng.

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau