3.
Chuyện hủy bỏ lễ đính hôn lan truyền rất nhanh.
Vừa về đến nhà, tôi liền nhận được cuộc gọi của Trì Thương.
“Nguyệt Nguyệt, tại sao em lại hủy lễ đính hôn?”
Tôi không đáp.
Anh ta còn rõ lý do hơn ai hết, vậy mà lại cố tình đổ trách nhiệm lên đầu tôi.
Thật nực cười.
Thấy tôi im lặng, giọng anh ta chậm lại đôi chút:
“Nguyệt Nguyệt, đừng giận dỗi nữa được không? Anh đã giải thích rồi mà, anh chỉ giúp cô ấy lần này thôi, đưa cô ấy đến bệnh viện xong là anh quay về ngay. Tại sao em không thể đợi anh một chút chứ?”
Những lời này nói ra, nghe như thể anh ta chẳng có lỗi gì cả.
Như thể người sai chính là tôi.
“Nguyệt Nguyệt, chúng ta đính hôn lại được không? Anh thật lòng yêu em.”
Yêu tôi sao?
Yêu tôi mà lại bỏ rơi tôi ngay trong lễ đính hôn.
Yêu tôi mà phớt lờ sự níu kéo, làm ngơ trước nỗi đau của tôi.
Đó mà gọi là yêu ư?
Một xu cũng không đáng.
“Đừng nói yêu tôi nữa.”
Tôi lạnh lùng lên tiếng:
“Tình yêu của anh bẩn thỉu đến mức khiến tôi buồn nôn.”
Trì Thương khựng lại, giọng có phần gượng gạo:
“Nguyệt Nguyệt, Mạnh Kỳ bị đau dạ dày, không có anh cô ấy không chịu nổi—”
Tôi bật cười, cắt ngang lời anh ta:
“Vậy thì hai người c/h/ế/t quách cùng nhau đi cho rồi.”
Giọng Trì Thương cũng lạnh dần:
“Tây Nguyệt, nhất thiết em phải nói khó nghe như vậy sao?”
Tôi chẳng hề sợ hãi, giọng còn lạnh hơn cả anh ta:
“So với mấy chuyện kinh tởm mà anh làm, thì lời tôi nói chẳng là gì cả.”
Đầu dây bên kia, Trì Thương im lặng.
Chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ vang lên.
Không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Còn trái tim tôi, sau bao nhiêu xáo trộn, cuối cùng cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Giọng khàn khàn của Trì Thương lại vang lên:
“Nguyệt Nguyệt, lần này là do anh không suy nghĩ thấu đáo, khiến em tổn thương. Sau này anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa, được không?
Anh thật sự yêu em… em không thể rời xa anh được.”
Đến cuối cùng, trong giọng nói của anh đã mang theo một chút nghẹn ngào.
Trái tim tôi chợt run lên.
Yêu tôi sao?
Vậy tại sao lại làm tổn thương tôi?
Tôi vừa định mở lời.
Bỗng đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng nũng nịu:
“Trì Thương, thuốc của em đâu rồi?”
Là giọng của Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ đang ở cạnh anh ta?!
Anh ta đang ở bên cạnh Mạnh Kỳ… nói lời yêu thương với tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, sợi dây lý trí trong đầu tôi đứt phựt, mọi tủi hờn trong lòng bỗng chốc hóa thành nỗi nhục lớn lao.
Tôi nghiến răng, giọng đầy căm hận:
“Trì Thương, anh lại lừa tôi.”
Trì Thương vội vàng lên tiếng:
“Nguyệt Nguyệt—”
Tôi chẳng buồn nghe, lạnh lùng cắt ngang:
“Nỗi nhục hôm nay, tôi sẽ từng chút một trả lại cho anh.”
Ngày trước, tôi có thể vì Trì Thương mà bày mưu tính kế, giúp anh ta vươn lên trở thành ngôi sao mới của giới thương trường.
Thì bây giờ, tôi cũng có thể đạp anh ta xuống.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.