4.
Lần đầu tiên tôi gặp Trì Thương là trong một buổi tiệc do nhà họ Hoa tổ chức.
Vốn dĩ tôi đã từ chối tham dự, nhưng lại bị cha cưỡng ép kéo tới.
Tôi không hứng thú xã giao, liền trốn ra ban công – nơi chẳng ai để tâm – vừa thưởng cảnh đêm, vừa nhấp chút champagne.
Lúc này, có người bước đến từ phía sau, giọng trầm khàn vang lên:
“Cô đúng là biết tìm chỗ an nhàn.”
Là Hoa Trầm Tinh.
Tôi trợn mắt một cái:
“Sao mà bằng thiếu gia Hoa được, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ai thấy cũng không nhịn được mà đến trò chuyện đôi câu.”
Câu này tôi nói vòng vo đến mười lớp, từng từ đều chứa đầy châm chọc.
Quả thật là kiểu giọng điệu không ưa nổi.
Nhưng Hoa Trầm Tinh lại không giận, ngược lại còn bật cười, gật đầu đồng tình:
“Cô nói đúng đấy, tôi đúng là được ưa hơn cô thật.”
Tôi nghẹn họng, bị độ mặt dày của anh ta làm cho choáng váng.
Vừa định phản kích thì dưới lầu đột nhiên vang lên một tràng hỗn loạn—
“Trì Thương, mày là học bá cơ mà, sao lại rơi vào cảnh đi rót trà rót nước cho người khác thế này? Giỏi giang thì có ích gì đâu.”
“Trì Thương, mày nhìn lại bộ dạng mày xem, chẳng khác nào con chó, mau về nhà bú sữa mẹ đi. À mà… tao nghe nói mẹ mày c/h/ế/t rồi, có phải do mày khắc c/h/ế/t không đấy—”
Lời còn chưa dứt, chàng trai nọ liền tung một cú đấm thẳng vào mặt Vương Tử Cách.
Mọi người đều sững sờ.
Vương Tử Cách giận đến phát điên, ôm mặt hét lên:
“Mày dám đánh tao! Các người đâu, đánh c/h/ế/t nó cho tao!”
Vừa dứt lời, mấy cậu ấm bên cạnh lập tức nhốn nháo chuẩn bị ra tay.
Tình hình càng lúc càng vượt khỏi tầm kiểm soát.
Là chủ tiệc, Hoa Trầm Tinh tất nhiên không thể đứng ngoài.
“Làm loạn cái gì vậy?”
Mọi người lập tức khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.
Và rồi bắt gặp tôi đang đứng cạnh Hoa Trầm Tinh.
Sắc mặt ai nấy lập tức thay đổi.
Tôi dựa vào lan can, cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt rơi lên người Vương Tử Cách.
“Cái gì gọi là khắc c/h/ế/t?”
Ban đầu tôi vốn không định xen vào.
Dù sao thì chuyện kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, trong cái giới này cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng—
Tôi sinh ra thì mẹ qua đời vì kiệt sức.
Có kẻ sau lưng bịa chuyện rằng tôi khắc c/h/ế/t mẹ.
Dù sau này cha tôi đã ra mặt giải quyết đám người đó, nhưng tôi vẫn luôn căm ghét câu nói ấy.
Vương Tử Cách cuống quýt giải thích:
“Tiểu thư Tây, tôi… tôi chỉ lỡ lời thôi, xin cô đừng giận…”
Bộ dạng ngạo mạn ban nãy đã biến mất hoàn toàn.
Tôi liếc nhìn Hoa Trầm Tinh, môi nhếch nhẹ, nụ cười lạnh lẽo:
“Từ nay về sau, tôi không muốn thấy mặt hắn trong bất kỳ buổi tiệc nào nữa.”
Một câu nói thôi, đủ để chặt đứt đường tiến thân của nhà họ Vương.
Vương Tử Cách mặt mày tái nhợt, bị vệ sĩ kéo đi ra ngoài.
Mấy cậu công tử khác lập tức rút lui, sợ bị vạ lây.
Chỉ còn lại chàng trai khi nãy đứng nguyên tại chỗ.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt thanh lãnh, gương mặt tuấn tú như tài tử điện ảnh.
Anh nói:
“Cảm ơn…”
Tôi xua tay, chẳng để tâm mấy.
Cứ nghĩ rằng lần gặp gỡ này đến đó là kết thúc.
Thế nhưng sau đó, anh ta lại chủ động theo đuổi tôi.
Tôi lạnh lùng quan sát suốt mấy năm, rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Cha tôi không nói gì nhiều, nhưng Hoa Trầm Tinh lại buông một câu đầy ẩn ý:
“Cô phải cẩn thận, tham vọng của Trì Thương không nhỏ đâu. Loại chó như thế, nuôi không thuần được đâu.”
Lúc đó tôi chỉ thấy khinh thường.
Nhưng giờ thì—một câu thành lời sấm.
Trì Thương, quả thực là không nuôi nổi.
Tôi hít sâu một hơi, gọi cho thư ký:
“Thư ký Đới, vụ hợp tác lần trước định giao cho Tập đoàn Trì thị, dừng lại đi.”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.