Chương 4

4.

Chuyện của ta sao?

Ta chẳng có gì đáng để kể cả.

Ta tên là Lý Châu Châu, những chuyện trước năm năm tuổi, ta không còn nhớ nữa.

Năm ta lên năm, thôn Lý gia bùng phát dịch bệnh, cha mẹ ta đều mất, chỉ còn lại mình ta.

Nhưng những ngày sốt cao liên tục khiến đầu óc ta hỏng mất rồi.

Hàng xóm đông tây cho ta miếng cơm, ta cũng lớn lên được đến sáu bảy tuổi.

Người nhà nông lương thiện, con nhà nông hiểu chuyện từ sớm.

Ta nhặt cành củi, lượm lúa sót, từng nhặt được hai con gà bệnh.

Một trận mưa lớn mùa thu năm ta bảy tuổi, ta ôm hai con gà bệnh trong lòng, đứng đợi người quay lại nhận.

“Gà bệnh truyền bệnh đấy, không ai muốn đâu, ngươi cầm đi đi.”

Hai con gà đó ta nuôi khỏi bệnh, gà đẻ trứng, trứng nở thành gà con.

“Ông trời không để mù đói c/h/ế/t! Châu Châu tuy ngốc, nhưng nuôi súc vật thì giỏi vô cùng.”

“Gà nhà người khác không đẻ trứng, gà nhà Lý Châu Châu lại đẻ cả trứng hai lòng đỏ.”

Năm ta mười hai tuổi, ta nhặt được Đại Hoàng – bị bọn trẻ con ném đá.

“Ngươi cũng không ai cần sao?”

Đại Hoàng vẫy đuôi, rên ư ử.

Đại Hoàng đến, ta có người thân đầu tiên.

Rồi đến năm mười bốn tuổi, ta nhặt được Tạ Vô Trần.

Chàng áo quần rách rưới, bất tỉnh, còn ôm chặt trong lòng một thanh kiếm rỉ sét.

Thế mà dung mạo vẫn như thần tiên hạ phàm, da trắng như ngọc, như đóa liên hoa mọc từ bùn mà chẳng hề vướng bụi trần.

Hôm ấy nắng gắt, ta sợ chàng bị cháy nắng, bèn cầm hai chiếc lá sen che cho chàng dưới trời nắng độc.

Ta đợi suốt một ngày, vẫn không có ai tới nói: “Đây là đồ không cần nữa, Châu Châu ngươi mang đi đi.”

Trưởng thôn từng dặn ta, nếu người ta không nói là bỏ đi, thì không được lấy, không thì là ăn trộm.

Mặt trời khuất núi, ta len lén nhìn quanh.

Mượn bóng đêm, ta lén mang Tạ Vô Trần về nhà.

Ta chống tay ngắm chàng, nhìn trái nhìn phải đều thấy tiếc.

Tiếc thật đấy, một nam nhân lớn thế này mà nói bỏ là bỏ.

Ta đếm ngón tay tính toán.

Trước đây nhà ta có ba người: cha, mẹ và ta.

Trưởng thôn nói, ba người mới gọi là một nhà.

Giờ ta có Đại Hoàng, lại thêm một người sống sờ sờ như thế này.

Vậy thì chàng làm cha, ta làm mẹ, Đại Hoàng làm Châu Châu.

Hì hì, Lý Châu Châu lại có một gia đình rồi.

Nhưng thương thế của Tạ Vô Trần quá nặng.

Ta nấu cháo trắng, hầm canh gà, từng muỗng từng muỗng đút cho chàng.

Đến ngày thứ ba, chàng mở mắt.

Việc đầu tiên là rút kiếm chỉ ta, cảnh giác nhìn xung quanh:

“Đây là đâu? Ngươi là ai?”

Sau này ta mới biết, chàng là đệ tử kiếm tu của Linh Trần Phong, vì thất bại khi phi thăng mà rơi xuống phàm trần.

Khó trách trước đó trời thường sấm chớp, thì ra là đạo sĩ Linh Trần Phong đang độ kiếp.

Tạ Vô Trần bị thương, ở lại nhà ta, đợi năm năm để tiếp tục hướng thiên đạo mà chứng đạo.

Tay cầm kiếm của Tạ Vô Trần, ta không nỡ để cầm lưỡi hái.

Bà Lưu bán đậu phụ cười ta:

“Châu Châu, không cho tiểu phu nuôi từ bé làm việc à?”

Ta lắc đầu, lau mồ hôi:

“Chàng không phải người làm đồng, để chàng làm thì mệt lắm.”

“Nam nhân ăn không ngồi rồi thì là cái gì? Ít nhất cũng phải chẻ củi cho ngươi chứ.” Bà Lưu hừ lạnh, “Chỉ có Châu Châu ngốc mới coi đá là ngọc.”

“Chàng… chàng lúc chẻ củi cũng có đọc sách, biết chữ, sẽ giúp ta ghi sổ, bà đừng lo lắng.”

Lần đầu tiên ta nói dối.

Tạ Vô Trần không giúp ta chẻ củi, cũng chẳng ghi sổ.

Chàng ở lại đây là vì phát hiện linh khí ở thôn Lý gia dồi dào, tu luyện đạt hiệu quả cao.

Ta mang trứng hấp đặt trước mặt Tạ Vô Trần, nịnh nọt nhìn chàng:

“Nếu năm năm sau chàng vẫn chưa về được, có thể cùng ta sống những ngày yên ổn không?”

Chàng lạnh lùng liếc ta:

“Ta nhất định sẽ trở về Linh Trần, đến lúc đó, nợ gì ta đều trả.”

“Chàng không nợ ta gì đâu, nếu tiện thì giúp ta ghi sổ, được không?” Ta hơi buồn, “Ta không biết tính, hay bị người ta lừa.”

“Đồ ngu.” Tạ Vô Trần cười nhạt, “Tại sao người ta không lừa ai khác, lại lừa ngươi?”

Phải rồi, tại sao lại chỉ lừa ta?

Ta nghĩ mãi một đêm cũng không ra được đáp án.

Nhưng ta vẫn tin rằng Tạ Vô Trần không ghét ta, chàng chỉ ghét tất cả những kẻ ngu ngốc.

Cho đến năm thứ ba, tiểu sư muội Thi Vũ của chàng tìm đến.

Ta mới biết thì ra Tạ Vô Trần cũng biết cười.

Khi Thi Vũ thân mật khoác lấy tay Tạ Vô Trần.

Thật ra ta không thấy buồn.

Ta tính trong nhà đã có ba người rồi, như lời trưởng thôn nói, vậy là một gia đình.

Đại Hoàng không làm Lý Châu Châu được, thì tiếp tục làm Đại Hoàng vậy.

Khi ta nói với Tạ Vô Trần và Thi Vũ rằng, ta mong ba người chúng ta thành một nhà, cùng sống vui vẻ ở thôn Lý gia.

Thi Vũ mở to đôi mắt xinh đẹp, sau đó cười đến chảy cả nước mắt.

Nàng chỉ vào gương mặt đen kịt của Tạ Vô Trần, chớp mắt trêu:

“Sư huynh, cô thôn nữ này muốn làm thê tử của huynh kìa, hahaha!”

Thi Vũ hiểu lầm rồi, không phải ta muốn làm vợ.

Ta chỉ muốn một người thân, một người ở cạnh ta mãi mãi.

Nếu có thể sống cả đời, thì làm vợ chồng cũng được.

“Nàng ta có bệnh trong đầu, ngươi đừng nghe nàng nói bậy.” Tạ Vô Trần giận tím mặt.

Hắn tức giận, Thi Vũ cũng không dám đùa nữa.

Nàng ngồi trên tường, bứt một cành hoa đào, cảm khái:

“Sư tôn nói huynh trải qua tình kiếp ở phàm trần còn khó hơn người khác, ta đã lo lắng lâu như thế.

“Người khác gặp công chúa, tiểu thư si mê ba kiếp ba đời, sao sư huynh là đệ nhất kiếm tu, mà lại…”

Tạ Vô Trần như bị sỉ nhục, một kiếm c/h/é/m đứt cây đào dại ngoài tường, gằn từng chữ:

“Nàng ta không phải tình kiếp của ta.”

Ta không hiểu rõ tình kiếp là gì.

Nhưng ta đoán Thi Vũ là người đặc biệt với Tạ Vô Trần.

Thi Vũ xinh đẹp lại thông minh.

Nàng theo ta ra chợ, chỉ đứng bên quầy, trứng gà vốn phải bán nguyên ngày, nàng bán hết chỉ trong một buổi sáng.

Người ta không những không lừa nàng, còn nhét đủ thứ vào tay áo: kẹo, túi thơm, tua rua.

Nàng cười vui như trẻ nhỏ.

Về nhà, ta gánh đôi quang trống không, trong lòng lại nặng nề.

Ta nghĩ, Tạ Vô Trần nói đúng.

Không thì sao họ không lừa Thi Vũ, chỉ lừa ta?

“Huynh cứ kéo dài thế này cũng không ổn, hay là kết hôn giả với nàng ta, gạt thiên đạo, nếu không, hai năm nữa lôi kiếp, huynh vẫn không qua được.”

Thi Vũ thở dài, “Sau khi phi thăng, nàng muốn gì, huynh cho nàng là được rồi.”

Tạ Vô Trần không bằng lòng, nhưng cũng không thể từ chối.

Nửa năm sau, ta vui vẻ mua một tấm vải đỏ, may cho Tạ Vô Trần một bộ hỷ phục, tự mình cắt lấy khăn trùm đầu.

Bái thiên địa, coi như thành thân.

Thi Vũ mừng rỡ, nói thấy sao Hồng Loan của Tạ Vô Trần lóe sáng rồi tắt, chắc chắn sẽ qua được tình kiếp.

Sao Hồng Loan lóe rồi tắt, như tia lửa vụt lên trong đống cỏ khô.

Mấy lần ta lén nhìn Tạ Vô Trần.

Chỉ thấy đôi mắt lạnh như nước mùa thu.

Chàng không hề vướng chút dục niệm trần thế, đến cả áo đỏ cũng khiến chàng trông nhạt nhòa.

Như đóa sen đỏ giữa ao nước tháng Tám, dù nở rực rỡ, vẫn cách người ta cả ngàn dặm.

Thành thân rồi, Tạ Vô Trần không cho ta thân cận, cũng không cho gọi chàng là phu quân.

Được thôi, phu quân. Ta thầm nghĩ.

Ta tưởng sau khi thành thân sẽ là phu xướng phụ tùy.

Tạ Vô Trần luyện kiếm, ta cũng phải luyện, không thể làm chướng ngại cho chàng.

Ta học theo cách chàng dạy Thi Vũ, hít thở vận khí, tay làm kiếm quyết, ném gạo ra ngoài.

Nhưng tay trượt, làm rơi luôn cả máng gạo của gà.

Máng lăn xoay mấy vòng trên đất.

Ta vội vàng nhặt lại, lại ngã lăn ra đất.

Ta phủi bụi trên người, lại nghe tiếng Thi Vũ cười, thấy mặt Tạ Vô Trần sa sầm.

Thi Vũ cười đến mệt, rồi than:

“Châu Châu thật đáng thương, khiến ta đến chút ghen tuông cũng không nổi.”

Tạ Vô Trần lạnh nhạt liếc ta một cái, không mắng ta là đồ ngu như mọi khi.

Nhưng câu nói của chàng lại khiến ta cảm thấy nhục nhã hơn bao giờ hết:

“Ngươi không có căn cơ, đừng uổng công vô ích.”

Đến lúc đó, ta vẫn chưa từ bỏ Tạ Vô Trần.

Ta may cho chàng bao kiếm, còn làm tua kiếm.

Chàng không cần, vứt hết.

Ta năn nỉ chàng đi chợ với ta, chàng có kiếm, người khác thấy sẽ không dám lừa ta.

Tạ Vô Trần không chịu.

Cuối cùng là Thi Vũ nói lần trước ra chợ, nàng ngửi được mùi của hung thú Thao Thiết.

Tạ Vô Trần mới chịu đi.

Chàng không muốn người khác nghĩ có quan hệ với ta, nên luôn giữ khoảng cách.

Nếu có kẻ nhiều chuyện hỏi chàng có quen Lý Châu Châu bán gà không, chàng sẽ quay đầu bỏ đi, phủi sạch:

“Ta không quen nàng ta.”

Rất nhiều cô nương đi ngang đều liếc trộm chàng, còn ném khăn tay vào lòng chàng.

Chàng ôm kiếm đứng yên, không phản ứng, nhưng cũng chẳng né tránh như với ta.

Trên đường về, trăng tròn và to, ta cố gắng tìm chuyện để nói.

Ta nói hôm nay bán gà lời được bốn mươi văn, nhưng ta gặp một ông lão ăn mày bị ghẻ lở khắp người.

Ta cho lão hai mươi văn.

Vì lão trần truồng, đầy vết thương, còn phải phơi cho người ta xem – thật đáng thương.

“Đó là kẻ lừa đảo, vết thương là vẽ lên, lại bị ngươi lừa rồi.”

“Chàng làm sao biết được?”

Tạ Vô Trần dù gì cũng là người tu đạo, có thiên nhãn, chàng nói là lừa đảo thì chắc đúng.

Nhưng chàng chẳng buồn giải thích.

“Không sao, không bệnh thì tốt. Nếu bệnh thật, sẽ đau lắm.”

Ta từng bị bệnh, nên hy vọng người khác đừng mắc bệnh, thật khổ sở.

Ta không nói lý do khác khi đưa tiền.

Vì lão ăn mày rất giống ta.

Phơi ra vết thương để xin tiền.

Giống như ta cố gắng nịnh nọt để giữ Tạ Vô Trần bên cạnh.

Cũng chẳng khác là bao.

Nghe ta nói vậy, Tạ Vô Trần chỉ khựng lại, lạnh lùng ném lại một câu:

“Ngốc tử.”

Ta nghe biết bao nhiêu tiếng “đồ ngốc”, “kẻ đần”, “ngu xuẩn” từ Tạ Vô Trần, mà chưa có câu nào khiến ta thấy đau như câu này.

Ta không lên tiếng, chỉ đi chậm lại.

Tạ Vô Trần không phát hiện ta không theo kịp, hoặc có lẽ phát hiện rồi mà lại mong được bỏ rơi ta.

Ta vừa khóc vừa đi đến đầu làng, trời đã tối khuya.

Đường không một bóng người, chỉ có Đại Hoàng từ ruộng lao ra, vẫy đuôi chạy về phía ta.

Từ hôm ấy, ta đã nghĩ thông suốt.

Ta không cần Tạ Vô Trần nữa.

Dù tốt thế nào, ta cũng không cần.

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau