5.
Thẩm Đồng Quang lại đưa ngón tay đặt lên môi ta, ngăn lời:
“Không đúng đâu, hắn không thể độ kiếp thành công. Hắn dối gạt thiên đạo, nên thiên đạo cũng dối gạt hắn.”
Ta đã buồn ngủ, dụi mắt, chẳng nghĩ sâu đến cái gọi là không độ kiếp được nghĩa là gì.
“Vậy Thẩm Đồng Quang, mấy năm nay chàng sống thế nào?”
Thẩm Đồng Quang không trả lời ta, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng ta từng nhịp.
Cơn buồn ngủ ập tới, ta nắm lấy vạt áo hắn.
Hắn không kể thân thế mình, nhưng kể cho ta nghe một câu chuyện.
Có một con mèo, tu luyện nhiều năm, tu ra chín cái đuôi.
Nó đến bên sư tôn, cầu xin một danh phận, mong được làm thần quân mèo.
Sư tôn nói nó từng làm việc ác, thần thông của chín cái đuôi không thể dùng cho bản thân, chỉ có thể đem đi giúp phàm nhân ước nguyện, đến khi có người bằng lòng độ nó, thì nó mới có thể thành đạo.
Người phàm đầu tiên đổi lấy trường sinh.
Người thứ hai đòi vàng bạc châu báu…
Tám điều ước trôi qua, mèo chỉ còn lại một cái đuôi cuối cùng.
Ta nghiêm túc nghĩ một lúc:
“Vì sao không ai nguyện cho mèo thần quân được toại nguyện, để nó thành tiên nhỉ?”
Thẩm Đồng Quang khựng lại, nụ cười càng rạng rỡ, rực rỡ đến yêu tà.
Cuối cùng, nó gặp một tiểu hài tử giống như Châu Châu vậy, đứa nhỏ không cần kim ngân tài bảo, cũng chẳng muốn trường sinh bất lão, mà chỉ nói: ta hy vọng mèo thần quân có thể trở thành thần tiên.
Chắc là ta đã quá buồn ngủ rồi.
Vì ta thấy gương mặt xinh đẹp của Thẩm Đồng Quang dường như hiện lên hoa văn của thần thú mèo thần.
Hắn chống cằm bằng một tay, tay còn lại đưa móng vuốt sắc nhọn khẽ điểm vào ngực ta:
“Ta cũng giống như mèo thần quân kia, giúp người thực hiện nguyện vọng, để đổi lấy một tấm chân tình chịu để ta ăn.”
“Tiểu Châu Châu, ta đói lắm rồi.”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.