9.
Tiên nhân có thể trừ yêu, nhưng không được sát hại phàm nhân.
Ta bảo vệ Thẩm Đồng Quang, Tạ Vô Trần không tìm được cơ hội ra tay.
Không còn pháp lực, Thẩm Đồng Quang giờ chỉ là một người bình thường.
Chúng ta phải dậy từ rất sớm, quét dọn chuồng gà cho sạch.
Rồi đi thật xa đến phiên chợ, bán buôn kiếm chút tiền độ nhật.
Ngày lên ngày xuống, đời người phàm cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Chỉ là chúng ta đi đến đâu, Tạ Vô Trần cũng theo sau, không xa không gần.
Dù mất đi pháp lực, Thẩm Đồng Quang vẫn biết chữ, vẫn ghi sổ cẩn thận.
Lúc không có khách, hắn rất kiên nhẫn dạy ta.
“Ồ, nghe nói Châu Châu thành thân rồi.”
Ta vừa ngẩng đầu đã thấy Trương Ma Tử — kẻ từng lừa tiền trứng gà của ta.
Ta lập tức cảnh giác, che túi tiền và đứng chắn trước Thẩm Đồng Quang.
“Đừng căng thế, bán trứng không? Hôm nay trả đủ tiền.”
“Không bán cho ngươi!”
“Chúng ta tính lại sổ nợ đi, buôn bán với ta là làm ăn có lời, ngươi là đồ ngốc, nhớ không rõ, còn dám đổ là ta gạt ngươi…”
Ta không muốn nghe tiếp.
“Nương tử ta hiền lành, chẳng muốn chấp nhặt với hạng người vô lại như ngươi. Nếu ngươi không biết tính toán…” Thẩm Đồng Quang chắn trước mặt ta, hơi ngẩng cằm, cười lạnh, “Ta cũng biết đôi chút quyền cước.”
Sự thật chứng minh, Trương Ma Tử còn biết quyền cước hơn hắn.
Thẩm Đồng Quang bị đánh bại, ta lại mất thêm một rổ trứng gà.
Trên đường về, trời đã tối.
Tinh tú đầy trời, bờ ruộng vắng lặng.
“Chờ bản thần quân khôi phục pháp lực, nhất định sẽ móc tim phổi hắn ra ăn!” Thẩm Đồng Quang vừa đi cà nhắc vừa nghiến răng nói, rồi lại thấy mất mặt:
“Xin lỗi nhé Châu Châu… ta muốn bênh vực nàng, ta nghĩ ta đánh thắng được hắn…”
Không hiểu sao.
Ta chỉ thấy xót Thẩm Đồng Quang bị đánh.
Chứ chẳng chút tiếc nuối nào vì rổ trứng gà.
Thì ra chỉ cần có người cùng ta đồng hành.
Dù mất trứng, làm một kẻ ngốc… cũng chẳng phải chuyện gì buồn khổ nữa.
“Ta… ta sống đến nay đã trăm tuổi rồi, tuy trong tộc Thao Thiết vẫn còn nhỏ, nhưng chưa từng thua trận nào.”
Hắn nói dối, ta còn nhớ hắn từng thua sư tôn của Tạ Vô Trần, còn bị Tạ Vô Trần đánh nữa.
“Châu Châu, tuy bị đánh, nhưng ta lại thấy… làm người phàm cũng không tệ đâu.” Thẩm Đồng Quang ngẫm nghĩ, “Nàng xem Trương Ma Tử, thắng rồi thì sao, chẳng có thê tử bên cạnh, thật thê thảm.”
Đại Hoàng đang đợi chúng ta từ xa ở đầu làng.
Nó vui vẻ chạy tới, cắn lấy ống quần của Thẩm Đồng Quang.
“Đau, đau đau… Đại Hoàng, buông ra!”
Nhìn bộ dạng thảm hại của Thẩm Đồng Quang, chẳng hiểu sao, ta và hắn nhìn nhau một cái, rồi cả hai đều bật cười không dứt.
“Ngươi cười gì thế?”
“Không biết nữa.”
“Thế ngươi cười gì?”
“Ta cũng không biết.”
Đại Hoàng cũng không hiểu, chỉ ngơ ngác nghiêng đầu nhìn, rồi ngốc nghếch vẫy đuôi cười cùng chúng ta.
Khoảnh khắc ấy, mọi Thao Thiết, mọi tiên nhân… dường như chỉ còn là chuyện truyền thuyết xa xôi.
Chúng ta, chỉ là một đôi phu thê bình thường nương tựa nơi trần thế.
Dưới ánh trăng, Thẩm Đồng Quang lặng lẽ nắm lấy tay ta.
Cái nắm tay lóng ngóng ấy, so với mọi sự cố tình trước kia, lại khiến tim ta đập rộn ràng hơn bao giờ hết.
Thật lạ.
Sao ta lại nhớ đến đêm đó — dáng vẻ yêu tinh của Thẩm Đồng Quang?
Ta giật mình, vội rút tay về, lắp bắp nói:
“Thẩm Đồng Quang, ta… ta hình như bị bệnh rồi, tim đập nhanh quá…”
Chúng ta nhìn nhau, rồi lại vội vàng quay đi.
Trăng non đêm nay thật non, chẳng giỏi che giấu lòng người.
Nó để ta thấy rõ khuôn mặt của nhau, cả hai đều đỏ ửng.
“Ta… ta cũng cảm giác mình bị đánh đến hỏng rồi.” Thẩm Đồng Quang lúng túng chỉ vào ngực mình, “Châu Châu, ta chưa ăn bánh ngọt, mà sao nơi này lại thấy ngọt thế…”
Đại Hoàng cũng không hiểu, chỉ nghiêng đầu nhìn bọn ta.
Rồi lại giận dỗi sủa ba tiếng.
Đại Hoàng mỗi lần ăn no đều sẽ sủa ba tiếng.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.