Chương 10

10.

Trước cửa có người.

Là Tạ Vô Trần.

Chàng lặng lẽ đứng đó, đã nhìn chúng ta cười đùa rất lâu, đến mức trên áo dính đầy sương đêm.

Chàng xách theo một giỏ trứng gà, đứng trước mặt ta.

Vì không quen tỏ ra thân thiện, nên chàng mất tự nhiên quay đầu đi:

“Trứng của ngươi, ta đã đòi lại giúp rồi.”

Ta rất ngạc nhiên khi Tạ Vô Trần lại vì ta mà ra mặt.

Chàng từng nói phải xa rời trần duyên, không thể vướng bận tình nghĩa với bất kỳ ai.

“Cảm ơn, nhưng ta không cần nữa.”

“Ngươi chẳng phải rất để tâm chuyện đó sao…”

Thì ra chàng luôn biết.

Biết ta luôn canh cánh chuyện bị lừa mất trứng gà.

Ta liếc nhìn thanh kiếm sau lưng chàng, cùng bộ y phục không dính chút bụi trần.

Có lẽ chàng chỉ cần nói một câu với Trương Ma Tử, đối phương liền ngoan ngoãn dâng trứng trả lại.

Hóa ra việc mà ta cầu còn chẳng được, với chàng lại nhẹ nhàng đến thế.

Không hiểu sao, nghĩ đến quá khứ lại khiến lòng ta nghẹn ngào.

“Tạ Vô Trần, chàng có làm gì, ta cũng sẽ không giao Thẩm Đồng Quang cho chàng.”

“Nhưng hắn đang lừa ngươi.” Tạ Vô Trần nhấn mạnh, “Ta không phải muốn đổi Thẩm Đồng Quang lấy ngươi, ta là…”

Chàng trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm mở miệng:

“Thẩm Đồng Quang là chuyện khác. Nhưng ngươi… là tình kiếp của ta. Ta từ nơi ngươi mà ngộ ra chân tình đơn thuần, ta phải báo đáp thứ tình cảm ấy. Chúng ta phải làm phu thê một đời.

“Chẻ củi, nuôi gà, theo ngươi ra chợ, hắn làm được gì, ta cũng làm được, thậm chí còn giỏi hơn hắn.”

Không giống sự lạnh nhạt kiêu ngạo năm năm trước.

Khi Tạ Vô Trần nói những lời ấy, vành tai chàng cũng đỏ lên.

Chàng giờ mới khai mở tình duyên, thì sao chứ?

Năm năm qua, ta không trách chàng hờ hững, cũng chẳng giận chàng không coi trọng ta.

Ta đã cứu chàng, đã theo sau chàng suốt năm năm.

Nhưng tình cảm không phải thứ có thể cưỡng cầu, không có đạo lý ai cho đi thì người kia nhất định phải đón nhận.

Chàng không nợ ta điều gì.

Chàng có thể không cần trái tim ta.

Nhưng chàng không nên giẫm đạp lên nó như thế.

“Tạ Vô Trần, ta không muốn làm kẻ ngốc nữa. Ta cũng muốn giống Thi Vũ, vừa xinh đẹp vừa thông minh.

“Hôm đó chàng hỏi vì sao người ta không lừa ai khác, chỉ lừa ta, ta đã nghĩ thông rồi.

“Trên đời có tiên thì cũng phải có phàm.

“Có người làm kẻ thông minh, thì cũng phải có người làm kẻ ngốc.

“Thẩm Đồng Quang tốt với ta, vậy thì ta nguyện làm kẻ ngốc.

“Ta cam lòng để hắn lừa.”

Rơi vào bốn chữ “ngươi tình ta nguyện”, thì mọi đạo lý ở đời đều trở nên vô nghĩa, chẳng còn gì có thể tính toán được nữa.

Tạ Vô Trần lặng thinh rất lâu, trong mắt vừa là do dự, vừa là tiếc nuối.

Cuối cùng chàng cũng hiểu, mình nợ ta một lời xin lỗi.

“…Xin lỗi. Lúc trước ta không nên nói những lời đó với ngươi.”

“Không sao. Chàng cứu Đại Hoàng, từ lâu đã không còn nợ ta nữa rồi.”

Ta không muốn hận chàng.

Giống như cứ mãi lo lắng cái chuồng gà có bị gió bắc thổi bung hay không, cứ hết lần này đến lần khác dậy giữa đêm đông kiểm tra.

Mệt mỏi lắm.

Thẩm Đồng Quang căng thẳng kéo nhẹ tay áo ta:

“Châu Châu, ta sẽ không bao giờ lừa nàng nữa. Ta thề.”

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau