14.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Trần Tri Dự bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh ngồi trên sofa cả đêm, không nói một lời.
“Trần Tri Dự, mọi chuyện đã qua rồi.”
Anh vốn là người có tiền đồ rộng mở.
Sao có thể vì tôi mà trở thành kẻ g/i/ế/t người.
Tôi không nỡ nhìn anh như vậy.
“Để những chuyện đó trôi qua, không phải là lý do khiến tôi sống sót đến giờ.”
Trần Tri Dự nhíu chặt mày, hốc mắt đỏ lên.
Giọng anh nghẹn lại, suýt không phát ra tiếng.
“Lạc Chi, những điều hắn nói… là thật sao?”
Anh đau khổ nhắm mắt, nước mắt rơi lộp bộp xuống sàn.
“Vậy nên, thời điểm tôi tăm tối nhất… cũng chính là thời điểm em khổ sở nhất.”
Chia tay, mất thính giác tạm thời, đến cả lời cuối cùng mẹ anh nói trước khi mất, anh cũng không nghe được.
Tất cả những điều đó gần như nghiền nát Trần Tri Dự.
Khi anh đến tìm tôi.
Tôi chỉ muốn chạy trốn.
Tôi nghe thấy tiếng anh ấm ức, nhẫn nhịn gọi tôi.
Nhưng ngay lúc tôi định chạm vào tay nắm cửa, lại bị Lương Dật giữ chặt.
Tôi tuyệt vọng gào lên.
Chỉ muốn Trần Tri Dự cứu mình, rồi cùng anh đối mặt với những ngày đen tối phía trước.
Lương Dật là một kẻ biến thái, roi da để lại vết trên người tôi, sáp nến nóng bỏng thiêu đốt làn da.
Hắn bịt miệng tôi, ghé sát tai nói:
“Bảo bối, đừng phí công vô ích.”
“Vì… hắn không nghe thấy đâu.”
Đúng vậy.
Anh không nghe thấy.
Vậy nên tôi cắn chặt môi, không phát ra âm thanh nào nữa.
Nếu nhất định phải chịu đựng nỗi đau, hãy để mình tôi gánh lấy.
Gặp tôi, Trần Tri Dự đã đủ bất hạnh rồi.
Lương Dật bóp chặt cằm tôi.
“Buông miệng ra.”
Môi tôi đã rớm m/á/u.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn thù hận.
“Tôi nhất định sẽ g/i/ế/t mày.”
Lương Dật cười lạnh:
“Vì tôi vẫn chưa thuần hóa được em thôi.”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.