13.
Manh mối về vụ phanh xe bị hỏng cuối cùng cũng lần ra Lương Dật.
Nhưng còn chưa kịp để Trần Tri Dự báo cảnh sát, thì một tên lưu manh tên Vương Nam đã tới đồn đầu thú.
Hắn thừa nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình, không chút giấu giếm.
Cùng lúc đó.
Tại hội nghị ngành nghề, Trần Tri Dự gặp lại Lương Dật.
“Chào Tổng giám đốc Trần.”
“Chào Tổng giám đốc Lương, gần đây xảy ra vài chuyện, tôi cảm thấy rất thú vị.”
Lương Dật vẫn giữ dáng vẻ nho nhã, ôn hòa như xưa, tôi thì ghét đến mức phải quay mặt đi nơi khác.
“Nghe nói gần đây Trần tổng gặp tai nạn xe.”
“Đúng, một tên lưu manh đã đầu thú, chắc sẽ ngồi tù vài năm.”
Đôi mắt Lương Dật sâu thăm thẳm.
“Giải quyết được thủ phạm rồi, Trần tổng đúng là may mắn.”
“Điều thú vị là, tôi bỗng nhớ ra một chuyện cũ, khá giống lần này.”
“Ba năm trước, cửa hàng tiện lợi tôi làm thêm bị cướp, tôi bị đánh tới mức mất thính giác tạm thời, cũng có một tên lưu manh đứng ra chịu tội, trùng hợp là, cả hai vụ đều có một tài khoản ở nước ngoài gửi cho chúng 2 triệu.”
Vẻ mặt Lương Dật không đổi, chỉ mỉm cười:
“Khả năng liên tưởng của Trần tổng thật tốt.”
“Lương Dật, anh nghĩ tôi cần bao lâu để tìm được nhược điểm của anh?”
Lương Dật bật cười.
Ly rượu của anh ta nhẹ nhàng chạm vào ly Trần Tri Dự.
“Hà tất phải căng thẳng thế này?”
Anh ta nghiêng người, ghé sát Trần Tri Dự, thì thầm:
“Dù gì, chúng ta cũng từng qua lại với cùng một người phụ nữ, mùi vị của Lê Lạc Chi, anh rõ quá rồi mà.”
Nụ cười của hắn ta tàn nhẫn và khiêu khích.
“Lúc tôi làm cô ấy, anh cũng có mặt, chỉ cách một cánh cửa. Cô ấy hét to cầu cứu anh.”
Lương Dật lắc đầu tiếc nuối, ngón tay chỉ vào tai Trần Tri Dự.
“Tiếc là anh không nghe được, vì anh đã bị đánh cho điếc rồi, ha ha ha.”
Đôi mắt Trần Tri Dự đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Anh đột ngột ném ly rượu đi, đá mạnh vào người Lương Dật.
Mặc kệ mọi người cản lại, anh đấm hắn ta từng cú, từng cú.
“Lương Dật! Đồ khốn!”
“Mẹ kiếp, mày vừa nói cái gì?!”
Hai người lao vào nhau ẩu đả.
Trong tiếng la hét và gào thét, nước mắt tôi rơi từng giọt to, không cách nào ngăn được.
Khi Lương Dật đưa tôi xem đoạn camera hắn cho người đập phá cửa hàng.
Hắn nói với tôi:
“Bảo bối, chỉ cần em đồng ý rời xa hắn ta, tôi sẽ cho người dừng lại ngay.”
Dù Trần Tri Dự cao to khỏe mạnh, nhưng cũng không thể chịu nổi sự hành hạ của năm sáu tên côn đồ.
Tôi gào lên trong hoảng loạn:
“Thả anh ấy ra! Tôi sẽ báo cảnh sát!”
Lương Dật vẫn cười nhạo sự ngây thơ của tôi.
“Không ai chứng minh được là tôi làm.”
“Tôi chỉ cần cho bất kỳ tên nào trong bọn chúng 2 triệu, chúng sẽ tình nguyện ngồi tù.”
“Em đoán xem, bạn trai nhỏ của em chịu đòn được mấy trận?”
Cho đến khi tôi thấy một tên côn đồ cầm gậy đánh mạnh vào vành tai Trần Tri Dự, tôi mới sợ hãi hét lên cầu xin.
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa, tôi chia tay với anh ấy, xin anh đừng đánh nữa!”
Lương Dật vuốt tóc tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi mới nhìn thấy bộ mặt kinh khủng của người thanh mai trúc mã này.
Nhưng sau lưng tôi, lại không có lấy một ai đủ sức đối đầu hắn.
Khi đó, tôi mới chỉ 22 tuổi, vừa tốt nghiệp, tuổi đời còn quá non trẻ, không có thế lực, không đủ bản lĩnh để chống lại quyền quý.
Tôi nhìn Lương Dật chằm chằm.
“Tiền không phải vạn năng.”
Hắn cười tôi.
“Tôi có tìm hiểu chút về cách em gặp gỡ cậu bạn trai nhỏ đó.”
Hắn hôn lên tóc tôi.
“Lạc Chi, thật ra từ rất lâu rồi, em đã chứng minh tiền chính là vạn năng.”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.