12.
Năm thứ hai bên Trần Tri Dự, tôi đã cãi nhau kịch liệt với cha mình.
“Đây là hôn ước mà ta đã định từ khi con còn nhỏ, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”
Tôi cười lạnh:
“Con là con gái ông, ông ngoại tình làm mẹ tức giận mà mất, rồi đem con vứt về quê, về nhà thì đẩy con vào trường nội trú, nuôi con thành đứa không ra dáng tiểu thư. Cái đó không phải cũng là ông nói bỏ là bỏ sao?”
Tôi không thích Lương Dật.
Dù anh ta đẹp trai, ôn hòa, nho nhã.
Nhưng ánh mắt anh ta lúc nào cũng tối tăm.
Như mực đen rơi vào nước, khuấy lên, rồi nhuộm đen tất cả.
Dù anh ta thích tôi.
Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy anh ta không bằng Trần Tri Dự của tôi.
Ngay hôm đó.
Tôi bị đuổi khỏi nhà họ Lê.
Tất cả thẻ ngân hàng bị đóng băng.
Là sinh viên năm tư, tôi trở nên trắng tay.
Lương Dật tìm đến tôi, đeo kính gọng vàng, mặc vest chỉnh tề, đưa cho tôi một xấp ảnh – ảnh chụp Trần Tri Dự cùng một cô gái.
Tôi nhíu mày nhìn anh ta:
“Lương Dật, anh là người tốt, nhưng tôi hiểu rõ con người Trần Tri Dự. Việc anh theo dõi anh ấy thật sự không đúng mực.”
Dù vậy, tôi vẫn thấy ấm ức.
Trong một bức ảnh, người phụ nữ kia hôn lên má Trần Tri Dự.
Vì thế, khi về nhà.
Sắc mặt tôi u ám.
Cảm giác bất an đè nặng khiến tôi ngột ngạt.
Tôi thẳng thắn hỏi Trần Tri Dự:
“Anh định chia tay em sao?”
“Sao em lại hỏi vậy?”
Tôi hừ lạnh:
“Anh không phải đã tìm được người mới rồi à?”
“Em đang nói gì vậy?”
Tôi ném thẳng cốc nước về phía anh:
“Em đều thấy cả rồi!”
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên, mảnh vụn cắt vào má anh.
Sắc mặt tôi lập tức tái đi, nhưng vẫn cố chấp không chịu nhận sai.
Cho tới khi nghe tiếng cửa đóng sầm, tôi mới ôm gối, cuộn mình trên sofa, khóc òa.
Khóc đến khi kiệt sức.
Lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng thở dài rất nhẹ.
Trần Tri Dự không đi.
Anh không để ý đến tôi, mà bước thẳng tới tủ thuốc, lấy hộp y tế xử lý vết thương.
Tôi vội cầm lấy bông.
Trần Tri Dự cũng để tôi làm.
Tôi nói:
“Xin lỗi.”
Anh mới vòng tay ôm eo tôi, kéo tôi ngồi lên đùi mình.
“Lần sau thấy ấm ức, cứ khóc ra đi.”
Tôi không kiềm được, úp mặt vào vai anh mà khóc nức nở.
Anh bất lực cười nhẹ.
“Không cần giả vờ hung dữ làm gì.”
Anh giải thích.
“Đó là một quản lý cấp cao quý mến anh, dù có ý với anh nhưng anh từ chối rồi, anh nói anh đã có bạn gái.”
“Dù gì, anh cũng đâu phải trai bao.”
“Cho nên…”
“Lê Lạc Chi, việc ở bên em là do chính anh tự nguyện.”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.