Chương 17

17.

Đêm giao thừa.

Cả thành phố chìm trong cuồng nhiệt.

Thế nhưng, ngay đầu năm mới, người ta phát hiện một thi thể nữ trong con hẻm vắng.

Trên người đầy vết thương, hạ thể cũng bị tổn hại nghiêm trọng.

Tôi nhìn thấy linh hồn của cô ấy.

Dựa vào chứng cứ mà cô ấy cung cấp, Trần Tri Dự tìm được nữ phóng viên từng thâm nhập điều tra câu lạc bộ của Lương Dật.

Cô ấy đã ẩn mình trong đó suốt một năm, làm một nhân viên phục vụ bình thường, mỗi ngày đều bị không ít kẻ sàm sỡ.

Tối qua, cô thu thập được bằng chứng then chốt.

Nhưng cũng bị Lương Dật phát hiện.

Trần Tri Dự tìm thấy cô trong thùng rác.

Trên đường đưa cô về, anh hỏi:

“Tên cô là gì?”

“Gọi tôi là Tiểu Giang là được.”

Trong tháng tiếp theo, Lương Dật bắt đầu bán tháo cổ phiếu, bất động sản dưới tên hắn lần lượt bị chuyển nhượng.

Trần Tri Dự cho người theo dõi hắn chặt chẽ.

Khi Tiểu Giang , tôi hỏi anh:

“Sao anh lại muốn đối đầu với hắn?”

“Còn cô thì vì lý do gì?”

“Vì chị tôi, chị ấy cũng là một phóng viên.”

“Tôi thì vì người tôi yêu. Nhưng chỉ mình cô ấy chịu đựng tất cả thì chưa đủ để khiến Lương Dật ngồi tù lâu. Tôi muốn đẩy hắn vào ngục vĩnh viễn.”

Phía sau quyền lực, luôn có quyền lực lớn hơn.

Nhưng giờ đây, Trần Tri Dự cũng đã trở thành một thế lực.

Sau khi đưa Tiểu Giang đến đồn cảnh sát, Trần Tri Dự nhận được tin: Lương Dật đang trên đường tới sân bay, có thể sẽ bỏ trốn ra nước ngoài.

Lệnh bắt giữ cần thời gian để phê duyệt, rõ ràng là không kịp.

Trần Tri Dự quay đầu xe, tăng tốc lao thẳng tới sân bay.

Đường phố vắng tanh, anh không còn bốc đồng như trước nữa.

Lái xe đầy tỉnh táo, từng bước ngăn cản Lương Dật.

Anh nói với tôi:

“Đã mất nửa năm, liệu có quá chậm không?”

“Đã là rất nhanh rồi.”

Lương Dật rõ ràng cũng đã phát hiện xe của Trần Tri Dự, tốc độ liên tục tăng.

Hai người sánh vai nhau, ganh đua từng mét.

Tuyết bắt đầu rơi, sân bay chỉ cách chưa đầy 10 km.

Tôi trầm ngâm một lúc, rồi xuất hiện trên ghế phụ cạnh Lương Dật.

Tôi khẽ gọi:

“Lương Dật.”

Hắn hoảng hốt, quay ngoắt lại nhìn tôi.

Linh hồn không có thực thể, nhưng nếu oán khí đủ mạnh…

Trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, tôi đột ngột vặn mạnh vô lăng.

Chiếc xe mất lái, thân xe cọ mạnh vào lan can, tóe lên một mảng tia lửa.

Ngay khi Lương Dật dần kiểm soát lại vô lăng.

Xe Trần Tri Dự chắn ngang trước mặt hắn.

Rầm!

Xe Lương Dật lật nghiêng, khói bốc lên ngùn ngụt.

Dù có túi khí bảo vệ, Trần Tri Dự vẫn bị thương ở đầu, m/á/u chảy không ngừng.

Anh chống người đứng dậy, mở cửa xe hắn.

Nắm cổ áo Lương Dật, kéo hắn ra như lôi một con chó c/h/ế/t.

Lôi đi thật xa khỏi chiếc xe đang rò rỉ xăng dầu.

Rồi anh đá mạnh vào ngực hắn.

Trần Tri Dự quỳ một chân xuống đất, liên tiếp tung những cú đấm vào mặt Lương Dật, cho đến khi mũi hắn gãy nát, cho đến khi bản thân kiệt sức.

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Trần Tri Dự cuối cùng cũng cạn sức.

Ngã vật ra đất.

Giữa đám đông hỗn loạn.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Trong mắt có đau đớn, có vui mừng.

Nhưng rồi, lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Gương mặt Trần Tri Dự tràn ngập bi thương, bàn tay đưa ra trong không trung, dường như muốn nắm lấy thứ gì đó.

Nhưng tay anh lại buông thõng.

Dường như… không thể giữ được gì cả.

Tôi nghe thấy tiếng anh nghẹn ngào.

“Lạc Chi… Lê Lạc Chi.”

Anh… không còn nhìn thấy tôi nữa.

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau