18.
Tôi từng có nuối tiếc.
Sau khi thoát khỏi tay Lương Dật, tôi dốc hết số tiền còn lại, sống trong một căn phòng trọ cũ nát.
Lương Dật không còn đến tra tấn tôi nữa, có lẽ hắn cảm thấy chẳng còn thú vị gì.
Trần Tri Dự vẫn không ngừng gửi tin nhắn cho tôi, mỏi mòn mà bền bỉ.
“Lạc Chi, mẹ anh không còn nữa rồi.”
“Lạc Chi, mình làm lành đi được không?”
“Lạc Chi, sau này anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, anh hứa.”
“Lạc Chi, hình như anh nghe được một chút rồi.”
…
Mỗi ngày tôi đều lật xem những dòng tin nhắn ấy, chờ đợi vết thương phai nhạt đi.
Tôi chưa từng lo Trần Tri Dự sẽ chê bai thân thể tàn tạ của tôi.
Tôi chỉ sợ, khi anh yếu đuối nhất, sẽ liều mạng với Lương Dật.
Ngày Thất Tịch hôm đó.
Tôi trả lời anh.
Lạc Chi: “Trần Tri Dự, mình đừng chia tay nữa được không? Em đến nhà anh đợi.”
Anh trả lời rất nhanh.
“Được, được, anh đợi em.”
Tôi bước ra khỏi căn phòng trọ tăm tối.
Hôm đó nắng gay gắt, tôi không mang ô.
Chỉ hy vọng ánh nắng có thể xua đi xui xẻo, mang đến cho tôi một khởi đầu mới.
Trên đường đến trạm xe buýt ở phố Bát Lý, tôi băng qua một ngã tư.
Một chiếc ô tô phóng như bay, không màng đèn đỏ.
Mọi người tản ra tránh, chỉ có một bé gái không kịp theo mẹ.
Gần như là theo bản năng…
Tôi đẩy con bé ra.
Đau…
Trước mắt tôi chỉ toàn màu đỏ.
Cơn đau xé nát thân thể.
Thời gian trôi đi nhanh đến nỗi… tôi chưa kịp nhớ đến Trần Tri Dự.
Sinh mệnh tôi, đã khép lại như thế.
19 tuổi, Trần Tri Dự và Lê Lạc Chi gặp nhau.
22 tuổi, Trần Tri Dự mất đi người mình yêu, lấy nhẫn kim cương đổi lấy một xe vàng mã.
23 tuổi, Trần Tri Dự lập công ty, bước đầu có thành tựu.
24 tuổi, Trần Tri Dự than phiền vì sao Lê Lạc Chi chưa từng bước vào giấc mơ của anh, thậm chí còn định uống thuốc Đông y để cầu một cơ hội.
25 tuổi, Trần Tri Dự phát hiện vết sẹo bỏng trên cánh tay dần nhạt đi, ký ức về Lê Lạc Chi bắt đầu phai màu.
Làn da Lạc Chi rất trắng, có những nốt ruồi rất đẹp. Trần Tri Dự nhận ra mình đã không nhớ nổi vị trí của từng nốt ruồi nữa.
Dù là lúc sẹo nhạt dần, hay ký ức mơ hồ, Trần Tri Dự đều bất bình nghĩ:
“Thời gian đâu phải nước chảy, rõ ràng là dung nham.”
25 tuổi, Trần Tri Dự quyết định kết liễu đời mình — rồi anh nhìn thấy người mình yêu.
26 tuổi, Trần Tri Dự giúp cảnh sát bắt được tội phạm, Lương Dật bị xử tử hình vì cố ý g/i/ế/t người, giam giữ trái phép, cưỡng hiếp, trốn thuế — các tội cộng dồn.
27 tuổi, Trần Tri Dự bán công ty, bắt đầu hành trình vòng quanh thế giới.
Anh đến Iceland ngắm cực quang, đến châu Phi xem đại di cư.
Mang theo tro cốt của Lê Lạc Chi, khám phá nhiều góc trời suốt 7 năm.
34 tuổi, Trần Tri Dự khởi nghiệp lại, vô cùng gian nan.
37 tuổi, trong từ điển Baidu về Trần Tri Dự, xuất hiện hai chữ: “nhà từ thiện.”
40 tuổi, Trần Tri Dự nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt, thở dài.
41 tuổi, khi đi biển, Trần Tri Dự nhìn thấy một con mòng biển đột ngột rơi xuống biển, có thể là săn mồi, có thể là đùa nghịch… nhưng không hề có dấu hiệu báo trước.
42 tuổi, Trần Tri Dự đem toàn bộ tài sản làm từ thiện.
Khi phóng viên hỏi anh: “Có tiếc nuối không?”
Anh đáp:
“Đời tôi, không còn gì tiếc nuối nữa.”
Hôm sau, Trần Tri Dự tự sát tại nhà.
Hưởng dương 42 tuổi.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.